Có lẽ vì ánh mắt khinh thường của cô giáo Trịnh quá rõ ràng, Đường Thịnh tháo kính râm trên mặt xuống, nhìn cô Trịnh, cười hì hì hai tiếng, nói: “Mẹ, con mặc thế này được chứ?”
“Xấu quắc.” Trịnh Tú Nga không chút do dự đánh giá hai chữ.
“Sao lại xấu, mẹ không hiểu gì hết, đây là quần bò thời trang nhất ở Thâm Quyến, rất nhiều người mặc, trước đó mẹ không thấy trên phố Thâm Quyến sao? Còn áo sơ mi này của con là mẫu mới nhất, kính râm này đeo lên trông ngầu bá cháy bọ chét.”
“Hoa hòe lòe loẹt, đẹp cái gì đẹp, con mặc cái gì thế này, nhìn đau cả mắt, cái quần sao mà bó chặt như vậy, xấu chết đi được, còn cái màu áo sơ mi thì đỏ đỏ xanh xanh làm mẹ chóng hết cả mặt mũi, còn kính râm này nữa, mẹ không hiểu nó ngầu chỗ nào.”
“Mẹ, con nói là mẹ không hiểu.” Đường Thịnh mặt dày đáp lại một câu, rồi nói tiếp: “Đây là thời trang, con còn cố ý mua cho em gái con một bộ, đến lúc đó anh em chúng con mặc ra ngoài, chắc chắn là đẹp nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây