Chậu không có, thùng cũng không có, khăn mặt thì có một cái đang treo trên giá giường.
“Dì đâu rồi?” Minh Châu không nhìn thấy Trịnh Tú Nga đâu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Ra ngoài mua đồ rồi, mày sợ mẹ tao à?” Đường Thịnh cảm thấy buồn cười.
“Không phải sợ dì mà tao sợ tất cả các giáo viên... hồi đi học thành tích không tốt nên… mày hiểu mà.”
Nói xong, anh vụng về sờ sờ sống mũi, cười cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây