Thuận, thuận lợi.
Tức là thành công rồi.
Tưởng Luận mắt đỏ hoe nhìn bác sĩ Đường, không kìm được nước mắt chảy ra.
“Oa oa oa, cảm ơn, thật sự, cảm ơn chị.” Tưởng Luận nức nở mở lời cảm ơn, có lẽ là thời gian này đã quá lâu rồi, không nhịn được mà khóc.
Nhìn dáng vẻ của Tưởng Luận, Sơ Hạ trả lời: “Không cần khách sáo, chị là bác sĩ, đây là việc chị nên làm, đừng khóc, đợi Tiểu Ngữ tỉnh lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em lại lo lắng đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây