Hơn nữa, Sơ Hạ cũng không phải nói bừa, chuyện ban ngày như vậy, nếu là bác sĩ Ngô, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc người bị thương, chỉ lo nôn ọe.
Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Đường Sơ Hạ, Mộ Lâm muốn nói lại thôi, muốn mở miệng phản bác nhưng lại cảm thấy mình dường như không có gì để nói.
Nhìn Mộ Lâm muốn nói lại thôi, vẻ mặt Sơ Hạ dịu đi đôi phần, “Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ, nếu cô đồng ý làm cho tôi bản phân tích bệnh án của cụ Chu, tôi rất cảm ơn cô, nếu cô không đồng ý, cô có thể đến tìm Phó viện trưởng Hình, xin chuyển về Bệnh viện số 2 làm việc.”
“Được rồi, tôi còn có việc, tạm biệt.” Sơ Hạ nói xong, bước chân rời khỏi nơi này.
Ngơ ngác nhìn theo hướng Đường Sơ Hạ rời đi, trong lòng Mộ Lâm trăm mối ngổn ngang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây