Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Vân Chinh nói dối, giáo sư Khương liền vô cùng thất vọng về cậu ta.
Con người có thể làm sai, không thể không nhận lỗi, đây là nguyên tắc làm người, cậu ta có thể nói dối nhưng không thể nói dối hết lần này đến lần khác, đây là vấn đề về tam quan.
Vì vậy, giáo sư Khương định cho Vân Chinh một cơ hội nữa, nhìn chằm chằm vào Vân Chinh trên giường bệnh: “Vân Chinh, vừa rồi thầy đã đến thăm Lý Thương Tiến, lời kể của hai em về chuyện phòng thí nghiệm không giống nhau. Vì vậy, thầy hy vọng em có thể nói thật, chuyện này rút cuộc là thế nào? Thầy cho rằng em là đứa trẻ ngoan, em biết mình nên làm gì.”
Nghe giáo sư Khương nói vậy, Vân Chinh lộ ra vẻ hoảng hốt trên mặt, tay cũng vô thức nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cơn đau thoáng qua khiến cậu ta tỉnh táo lại.
Vân Chinh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt mở miệng nói: “Thầy, em nói chính là sự thật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây