Có lẽ là quá kích động, đầu óc ba Lý Thương Tiến vẫn còn hơi hỗn loạn, lúc mở miệng nói chuyện thì lộn xộn, chỉ biết cảm ơn liên tục.
“Không cần đâu ạ, việc nên làm mà.” Sơ Hạ nhìn người nhà trịnh trọng cảm ơn như vậy, ngược lại không để ý đến cách nhìn.
Có câu nói rất hay, miệng không râu, làm việc không chắc, đôi khi người ta nhìn người nhìn việc luôn vô thức hình thành một quan niệm chủ quan trước, ví dụ như Sơ Hạ quá trẻ, nên cho rằng lĩnh vực chuyên môn của cô không bằng những bác sĩ trông có vẻ lớn tuổi, chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên gặp, gặp nhiều rồi thì quen.
Hơn nữa, trong quan niệm của cô, bệnh nhân không phân biệt sang hèn, cứu người cũng không cần xem thân phận hay các điều kiện phụ thuộc khác, chỉ cần là bệnh nhân, chỉ cần bệnh nhân cần, cô đều sẽ ra tay giúp đỡ.
Tình huống vừa nãy, nhà họ Vân, nhà họ Lý, trong mắt cô đều bình đẳng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây