Hơn nữa trước đó cô ấy đã hầm cho cô một con gà, còn gói cả bánh bao mang đến nữa. Sao cô có thể không biết ngại mà nhận thêm những thứ này được? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải lại chứng thực cho lời đồn cô tham lam sao?
“Bác sĩ Diệp, có phải em chê ít không?” Thấy Diệp Hạnh từ chối, mẹ Đại Ngưu lập tức tỏ ra đáng thương, nhìn Diệp Hạnh với vẻ mặt buồn bã, chỉ thiếu nước bật khóc.
“Không phải, là nhiều quá, chị biết vô công bất thụ lộc mà, sao em có thể nhận đồ của chị được? Chị mau mang đồ về đi, để dành cho Đại Ngưu bồi bổ cơ thể.” Diệp Hạnh vội vàng giải thích.
Nhưng mẹ Đại Ngưu vẫn giữ nguyên vẻ đau buồn tuyệt vọng, dường như không hiểu lời Diệp Hạnh nói, chỉ tự lẩm bẩm: “Đây là đồ làm năm ngoái, năm nay nhà chị lại làm tiếp nên cho em một khúc giò heo, ít lạp xưởng, xương sườn thôi mà. Tuy hơi nhiều đồ nhưng chỉ là chút quà mọn. Bác sĩ Diệp, em đừng chê nhé, chị, chị là phụ nữ nông thôn, ngày thường chỉ biết trồng trọt, nhiều nhất là mang chút đồ nhà quê ra thành phố bán, cũng không có thứ tốt gì...”
Diệp Hạnh suýt chút nữa bị mẹ Đại Ngưu làm cho quỳ xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây