Giang Từ Thâm liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cười cái gì? Lâu như vậy không cho tôi ăn, định để tôi chết đói sao? Nếu tôi chết đói thì cô có thể làm góa phụ, sướng ha?”
Diệp Hạnh thản nhiên đốp chát lại: “Sao tôi trở thành góa phụ được? Trên đời này có rất nhiều đàn ông, nếu anh chết đói thì tôi sẽ lập tức đi lấy chồng khác. Tôi có bí đỏc đâu mà ở vậy cả đời?”
Đại Ngưu đang ăn ngon lành, nghe Diệp Hạnh nói đồ ngốc thì lập tức ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô: “Dì Diệp, dì gọi cháu ạ?”
Nhìn ánh mắt trong veo thậm chí còn có chút ngốc nghếch của Đại Ngưu, Diệp Hạnh thầm nghĩ, thật là tội nghiệp.
Rõ ràng Đại Ngưu không ngốc nhưng dân làng trong thôn cứ gọi cậu bé là thằng ngốc, khiến cậu bé cũng tự cho mình là ngốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây