Miệng lưỡi thế gian, Diệp Hạnh cũng không thể bịt được, huống gì cô vốn không phải là người để tâm đến những lời đàm tiếu này.
Sau khi cô khám bệnh trở về thì trời vẫn chưa tối. Song bác sĩ Trương nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trong trạm y tế rồi nói: “Bác sĩ Diệp, trời cũng không còn sớm nữa, thời gian còn lại có tôi ngồi đây là được rồi. Nhà cô còn có người phải chăm sóc, còn phải nấu cơm, cô về trước đi.”
Diệp Hạnh vốn là người công tư phân minh nên nói: “Như vậy sao được? Còn chưa đến giờ tan làm mà.”
“Không sao đâu, nếu cô thấy ngại thì sáng mai cô đến sớm hơn một chút là được.” Bác sĩ Trương nói.
Diệp Hạnh thấy bác sĩ Trương thật lòng muốn giúp mình, lại nghĩ lời ông ấy nói cũng có lý, mình về còn phải nấu cơm, hơn nữa ngân châm cũng đã về nên tối nay có thể châm cứu cho Giang Từ Thâm, còn phải thay thuốc cho anh nữa. Tóm lại là cô có một đống việc phải làm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây