“Được.” Chu Dục Chiếu cũng không phải là người mặt dày. Thấy Giang Từ Thâm làm mặt lạnh đòi trả xe lăn, anh ấy bèn đứng dậy bằng một chân, trả xe lăn cho anh.
Không ngờ anh ấy vừa định đứng dậy thì đột nhiên Diệp Hạnh sầm mặt ấn anh ấy ngồi xuống, đoạn nói: “Được cái gì mà được? Nhà anh còn xa lắm! Chẳng lẽ anh còn muốn tôi cõng anh về?”
Nói xong, Diệp Hạnh lạnh nhạt liếc nhìn Giang Từ Thâm: “Anh đừng keo kiệt như thế. Xe lăn này là nhờ người ta mua hộ đấy.”
Giang Từ Thâm: “...”
Lúc nãy bác sĩ Trương thấy Diệp Hạnh vừa châm cứu vừa ra tay như nước chảy mây trôi, quả thật khiến ông ấy ngạc nhiên đến ngây người. Ông ấy vô cùng khâm phục, nay thấy Diệp Hạnh định đưa Chu Dục Chiếu về nhà, ông ấy lập tức tranh thủ nói: “Bác sĩ Diệp, để tôi đưa cậu Chu về chu, cô vừa châm cứu xong nên nghỉ ngơi đi thì hơn, hoặc cô về trạm y tế ngồi một lát cũng được, xem có bệnh nhân nào cần khám không. Mấy việc nặng nhọc này để tôi làm là được rồi, lát nữa tôi sẽ trả xe lăn lại cho cậu Giang.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây