Đại Ngưu cũng trông thấy Chu Dục Chiếu bị thương. Mặc dù trí lực không bằng một đứa trẻ bình thường nhưng cậu bé cũng biết mình gây họa. Cậu bé sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, không dám nói gì nữa.
“Đại Ngưu, đi theo chú, đừng chạy nữa, nghe chưa?” Chu Dục Chiếu liếc nhìn Đại Ngưu rồi nói nhỏ.
Đại Ngưu vội vàng gật đầu liên tục, không dám hé răng, ngoan ngoãn đi theo họ xuống núi.
Diệp Hạnh không có sức để cõng Chu Dục Chiếu đến thẳng trạm y tế. Vậy nên sau khi xuống núi, cô trực tiếp về nhà mình.
Sau khi đặt Chu Dục Chiếu lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, Diệp Hạnh không còn chống đỡ nổi nữa, toàn thân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây