Diệp Hạnh cũng không ngờ đứa con gái chết tiệt này lại diễn giỏi như vậy, nếu sinh ra ở thời hiện đại, chắc nó cũng đủ trình làm diễn viên hạng ba rồi đấy.
Hạ Tuyết vừa la vừa hét, quả nhiên thu hút được sự chú ý của những người dân xung quanh. Thấy có người đến gần và còn tò mò nhìn về phía này, Hạ Tuyết diễn càng hăng hơn, khóc đến xé lòng xé gan, nức nở: “Mông đau quá... Tôi không đứng dậy nổi... Bà là đồ đàn bà xấu xa!”
Thấy Hạ Tuyết khóc đến nỗi nấc lên từng hồi, những người dân đang hóng hớt lập tức quay sang nhìn Diệp Hạnh rồi chỉ trích ầm ĩ: “Không phải chứ Diệp Hạnh? Cô là người lớn, sao lại so đo với một đứa trẻ chứ! Cô có bị điên không! Còn động tay động chân với trẻ con nữa là sao?”
“Đúng vậy! Mẹ của Hạ Tuyết mất sớm, người dân trong trong thôn ai thấy cô bé cũng cưng chiều. Cô bé vốn đã đáng thương, thế mà cô lại bắt nạt một đứa trẻ không có mẹ, cô còn là người không hả? Sao mặt cô dày quá vậy! Đúng là được dịp mở mang tầm mắt!”
“Đúng vậy! Cô cao to lực lưỡng, còn một đứa trẻ mới chỉ vài tuổi, cô đẩy nó ngã xuống đất lỡ nó ngã gãy xương thì sao? Đây là chuyện lớn đấy! Cô đúng là hồ đồ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây