“Chú Giang, ăn bánh bao nào, cháu đút chú ăn.” Lúc này Đại Ngưu đã chạy đến bên giường Giang Từ Thâm. Giang Từ Thâm ngồi dậy, cậu bé lập tức cẩn thận đưa bánh bao đến bên miệng anh, sau đó cất giọng ngọng nghịu.
Giang Từ Thâm vội vàng nói: “Cảm ơn Đại Ngưu.”
Đại Ngưu lập tức cười toe để lộ mấy chiếc răng trắng, đoạn nói: “Chú Giang đừng khách sáo. Bánh bao nóng, để cháu thổi cho chú.”
Giang Từ Thâm liếc nhìn Diệp Hạnh một cái rồi nói: “Mọi người nói rằng trước đây Đại Ngưu và cha nó cùng ngã xuống vách núi nên mới bí đỏc. Năm nay nó đã mười tuổi nhưng không biết chữ, cũng không đi học.”
Diệp Hạnh nói: “Tôi đã tiếp xúc với không ít bệnh nhân, cũng từng gặp không ít người ngốc. Nếu là người ngốc thì sau khi tiếp xúc một thời gian dài, đứa nhỏ này sẽ nhận ra anh, cũng có cảm giác thân thiết với anh. Nhưng hôm qua Đại Ngưu mới đến nhà chúng ta một lần, thế mà hôm nay đã nhớ anh là chú Giang, hơn nữa còn nhớ chú bị đau tay. Nếu Đại Ngưu bí đỏc thì không thể nào nhớ được những chi tiết như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây