Cô ấy cắn môi, khẽ giải thích: “Không có đâu. Hoàn cảnh tôi như thế này, bác sĩ Nghiêm lại là người tốt như vậy… Làm sao tôi dám...”
Nhan Hoan Ninh đã thích Nghiêm Cẩn bao nhiêu năm nay rồi. Tuy đôi mắt của Bùi Gia Oánh không lộ chút tâm tư nào nhưng phản ứng và sắc mặt như thế này, cô ta quá quen thuộc rồi.
Nhan Hoan Ninh khẽ cười một tiếng, mới từ từ nói: “Đàn anh, anh ấy là người rất tốt. Không chỉ tính tình ôn hòa mà còn làm việc chăm chỉ, học hành cần cù và có chí hướng cứu đời. Anh ấy… anh ấy còn có dáng người khôi ngô tuấn tú, cao ráo sáng sủa. Nếu cô có thể nhìn thấy, cô sẽ thích anh ấy, sẽ rất rất thích anh ấy.”
Nghe lời Nhan Hoan Ninh, khuôn mặt trắng nõn của Bùi Gia Oánh lập tức ửng lên một màu ửng hồng khó tả.
Cô ấy lắc đầu ngay lập tức, nói: “Đừng nói vậy, bạn học Nhan. Bác sĩ Nghiêm là người tốt, tôi không thể làm phiền anh ấy. Dù anh ấy nói nhất định sẽ chữa khỏi cho tôi nhưng trên đời này, có nhiều việc không phải cứ cố gắng là làm được. Tôi đã nhìn thấu rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây