Nói xong, cô ra xếp hộp cơm lại rồi vội vã bước ra cửa.
Suy nghĩ một lát, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Hạnh nói: “Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu. Tôi đi trước đây.”
Nói rồi cô ta cầm hộp cơm, không dám ngoái lại mà dáng vẻ như kẻ bỏ trốn vậy.
Diệp Hạnh nhìn theo dáng vẻ như bị hổ đuổi của cô ta, không nhịn được lẩm bẩm: “Không phải, dù sao cũng là dân học y. Có gì mà phải thế chứ, nếu sau này làm bác sĩ nam khoa thì chẳng phải ngày nào cũng đỏ mặt hả? Kỳ quặc thật.”
Nhưng nghĩ lại cũng coi như tiết kiệm được một bữa ăn. Cô lại lấy một ấm nước, uống vài ngụm rồi tiếp tục lao vào công việc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây