Nghe câu này, Diệp Hạnh đang uống cháo suýt phun cả bát. Cô kinh ngạc nhìn anh, giọng không khỏi cao hẳn lên: “Thế đồ đâu?”
Đã chịu thiệt rồi, nếu chẳng được chút bồi thường nào thì thiệt đứt ruột!
Thấy Diệp Hạnh không hỏi thăm tình hình người ta mà chỉ quan tâm tới đồ đạc, nỗi lo âu thầm kín trong lòng Giang Từ Thâm mới dần tan biến.
“Đồ để trên bàn phòng khách ngoài kia, anh chưa động vào.” Anh trầm giọng nói.
“Đồ đạc còn ở đây là tốt rồi.” Diệp Hạnh thấy anh không tức giận đến mức vứt hết đồ đi, lúc này mới nở nụ cười hơi áy náy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây