Vừa rồi Giang Từ Thâm kêu lên chỉ là vì anh bị bất ngờ không kịp đề phòng thôi. Lúc này nghe Diệp Hạnh nói vậy, thậm chí anh còn chẳng thèm nhíu mày, chỉ lạnh nhạt nói: “Cô cứ làm đi.”
Thấy anh kiên quyết muốn làm luôn, Diệp Hạnh đành phải đi khắp nơi tìm dụng cụ thuận tay.
Cuối cùng, cô tìm thấy một cái chày cán bột, bèn đặt hai tay Giang Từ Thâm lên mặt bàn, định dùng chày cán bột đập gãy cổ tay anh.
Ngay khi Diệp Hạnh hăm hở giơ chày cán bột lên thì đột nhiên có tiếng kêu kinh hoàng từ ngoài cửa truyền đến: “Em gái! Đừng làm vậy! Không được đâu! Em không được làm vậy đâu! Cậu ấy đã ra nông nỗi này rồi, sao em còn hành hạ cậu ấy vậy?! Nghiệp quá trời ơi! Em gái! Em không được làm vậy!”
Diệp Hạnh nhìn lại theo âm thanh thì thấy mẹ Đại Ngưu hốt hoảng chạy vào, giật lấy chày cán bột trong tay mình rồi đau lòng nhìn mình bằng đôi mắt đẫm lệ: “Em gái à, cậu ấy cũng là người mệnh khổ, sao em có thể làm vậy được! Đây, đây là chuyện mà con người có thể làm ư?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây