“Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, mục đích của tôi đến phòng nghiên cứu là để tốt nghiệp càng sớm càng tốt. Lần này tôi có thể bỏ qua nhưng tôi không mong muốn có lần sau, không muốn vì cậu mà ảnh hưởng đến việc học tập hay công việc của tôi.”
Diệp Hạnh nói xong, cô mới thu dọn hộp cơm đã ăn xong bỏ vào một cái túi. Trước mặt Nhan Hoan Ninh, cô lấy ra hai đồng đặt trước mặt Nghiêm Cẩn: “Đàn anh Nghiêm, đây là tiền mua cơm. Anh nhận lấy đi.”
Nói xong, Diệp Hạnh vứt rác rồi tiếp tục cầm tài liệu viết vẽ.
Cô ta không cần tự mình nghiên cứu nữa. Có điều những lời Diệp Hạnh vừa nói, không khác gì một cái tát đánh mạnh vào mặt cô ta. Nó khiến sắc mặt vốn đã không tốt của Nhan Hoan Ninh càng thêm xanh xám. Từ đỏ mặt chuyển sang trắng bệch, vô cùng khó chịu. Trong mắt cô ta còn ẩn chứa sự tức giận.
Nghiêm Cẩn ở trước mặt Nhan Hoan Ninh, thu hai đồng mà Diệp Hạnh đưa. Anh ta liếc nhìn Nhan Hoan Ninh một cái thật sâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây