Hai người đợi một lúc, viện sĩ Trương mới nhìn về phía Nhan Hoan Ninh và Diệp Hạnh: “Hai em kê đơn thuốc đều đúng bệnh.”
Nghe lời viện sĩ Trương, Nhan Hoan Ninh lập tức nói: “Như vậy, em đã thắng. Mặc dù cả hai đều kê đơn thuốc đúng bệnh, thời gian em kê đơn thuốc ngắn hơn cô ta. Phải biết rằng trong việc cứu bệnh nhân, thời gian chính là mạng sống! Chậm trễ vài phút, kết quả hoàn toàn khác biệt! Viện sĩ Trương, em nghĩ vị trí này nên thuộc về em chứ nhỉ?”
Viện sĩ Trương nghe lời Nhan Hoan Ninh, khẽ mỉm cười nhìn về phía Diệp Hạnh: “Tôi nghĩ chúng ta nên nghe Diệp Hạnh nói gì. Theo nền tảng và trình độ của em, việc kê đơn thuốc này đáng lẽ phải rất dễ dàng. Tại sao em lại dừng một chút, rồi cải tiến đơn thuốc của mình?”
Thần sắc Diệp Hạnh bình thản đáp: “Triệu chứng thầy vừa đề cập là một ca cấp cứu. Như bạn học Nhan đã nói, trong lúc cứu người thì thời gian chính là mạng sống. Chỉ vài phút chậm trễ, hậu quả sẽ hoàn toàn khác. Vì vậy em đã cải tiến đơn thuốc thông dụng này, thay hai vị thuốc hiếm bằng những dược liệu có tác dụng tương đương mà phổ biến hơn. Bởi tỷ lệ người mắc bệnh cấp tính này khá cao, đồng thời không phải bệnh nhân nào cũng có điều kiện dùng đơn thuốc chuẩn. Trong tình huống khẩn cấp hoặc thiếu thuốc, đơn thuốc của em có thể ứng dụng ngay.”
Nghe lời giải thích của Diệp Hạnh, nụ cười của viện sĩ Trương dần trở nên sâu sắc hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây