Ngược lại Thẩm Tư Viễn bị phạt quỳ suốt ngày đêm trong từ đường họ Thẩm, trằn trọc không ngủ được. Hai chân hắn tê cứng, nhất là đầu gối bầm tím nên phải khiêng ra khỏi từ đường. Nằm trên giường lúc đêm khuya thanh vắng, Thẩm Tư Viễn mới gọi người vào hỏi: “Tình hình bên nhà họ Thẩm thế nào?”
Người kia khẽ nói: “Hôm nay Thẩm Trạch Niên lên cơn, đánh nhau với Giang Từ Thâm nhưng không ai bị thương. Nghe người nhà họ Thẩm nói, Diệp Hạnh này có y thuật rất cao siêu. Có lẽ cô ta đến chữa bệnh quái lạ cho Thẩm Trạch Niên.”
Nghe xong, gương mặt trắng bệch của Thẩm Tư Viễn bỗng biến dạng đầy vẻ dữ tợn. Diệp Hạnh, con khốn này! Muốn chữa khỏi cho thằng điên Thẩm Trạch Niên hả? Chỉ là giấc mơ hão huyền! Nếu cô muốn chữa bệnh cho cái tên đó, vậy cứ để anh ta giết cô! Vừa thỏa lòng hận thù của hắn, vừa khiến Thẩm Trạch Niên vào tù! Đứa cháu duy nhất gặp nạn, lão già bệnh tim kia có chịu nổi không? Diệt xong ba người này thì chỉ còn lại Thẩm Thanh Dung cô độc với Giang Từ Thâm tầm thường, làm sao địch lại hắn?
Ánh mắt Thẩm Tư Viễn lóe lên sát khí, nghiến răng ra lệnh: “Cho người theo dõi, hễ thấy Diệp Hạnh đến chữa trị cho Thẩm Trạch Niên là lập tức ra tay!”
Truyền lệnh xong, Thẩm Tư Viễn sờ lên đầu gối đau nhức. Trong mắt hắn tràn ngập ý đồ tàn sát. Sáng hôm sau, Diệp Hạnh ngủ đến hơn 9 giờ mới tỉnh dậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây