Cô ta nhìn Thẩm Trạch Niên với ánh mắt không thể tin nổi, đứng im một lúc lâu rồi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh Trạch Niên, ý anh là gì? Anh đang đuổi em đi sao?”
Thẩm Trạch Niên không ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Thẩm Thanh Dung lúc này, mà chỉ đưa mắt nhìn ra xa về phía sân vườn bên ngoài cửa sổ. Vốn dĩ mùa hè đang tươi đẹp, cây cối đều xanh tốt. Thế mà sân vườn của anh ta lại có một cái cây khô héo, lá cây từ từ rụng xuống. Nó mang theo một nỗi buồn man mác, có lẽ là do rễ cây đã thối rữa.
Anh ta thản nhiên, lạnh lùng nói: “Anh họ nói đúng, anh với em đã gọi nhau là anh em lâu rồi. Nếu cưới em, trong lòng anh cũng thấy không ổn. Anh luôn coi em là em gái. Để anh nói chuyện với ông.”
Thẩm Thanh Dung thấy anh ta không thèm nhìn mình một cái, lại nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy. Sắc mặt vốn đã tái mét giờ càng thêm xanh xám, cả người cô ta như muốn đổ gục.
Tính cách của Thẩm Trạch Niên vốn ôn hòa điềm tĩnh, ngược lại cô ta trong nhà thường tỏ ra kiêu căng hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây