Mẹ anh cũng từng nói nhà ngoại ở thủ đô nhưng đã thất lạc với gia đình, căn dặn Giang Từ Thâm lớn lên hãy đi tìm.
Giang Từ Thâm vốn là người lạnh lùng, lại thêm đã thất lạc mấy chục năm. Tìm kiếm đâu dễ dàng gì, thế nên anh chưa từng nghĩ tới việc đi tìm.
Lúc này anh cúi đầu nhìn bức ảnh trong đồng hồ, do ít khi mở ra nên vẫn được bảo quản khá rõ nét.
Khi nhìn kỹ người đàn ông bên trong, chẳng phải chính là ông nội Thẩm đang khóc lóc thảm thiết trước mặt sao? Có đến tám phần giống nhau!
“Thẩm Tố Vân của cha, con gái ngoan của cha ơi! Con gái yêu của cha, Thẩm Tố Vân!” Ông nội Thẩm nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi, rồi lại nhìn kỹ khuôn mặt của Giang Từ Thâm. Ông lão đau lòng nói: “Chẳng trách… chẳng trách ông lại thích cháu đến vậy, lại hợp duyên với cháu đến thế. Đôi mắt của cháu giống hệt mẹ cháu, giống hệt! Thẩm Tố Vân, con gái của cha ơi…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây