Diệp Hạnh cười lạnh một tiếng, lập tức đi đến chỗ mình đứng lúc nãy, nhặt chiếc lá trên mặt đất lên.
“Đây chính là chiếc lá có sâu lông bám vào lúc nãy, vết cắt trên cuống lá còn dính nhựa cây, sao có thể tự rơi xuống được? Rõ ràng là cô thấy trên lá cây này có sâu lông nên mới cố ý ngắt nó xuống và ném vào cổ tôi. Cô còn dám chối à?!”
Khi Diệp Hạnh cầm chiếc lá lên, mọi người đều nhìn rõ chiếc lá đó đúng là một chiếc lá tươi, trên cuống còn dính cả nhựa cây.
Vậy nên người nói dối là Lý Yến chứ không phải Diệp Hạnh.
“Tôi...” Lý Yến không ngờ con mụ béo chết tiệt này lại thông minh đến vậy, đến cả chi tiết nhỏ như vậy cũng để ý thấy, hơn nữa còn nói có lý có chứng, khiến cô ta không thể phản bác.
Ban đầu cô ta chỉ muốn chơi Diệp Hạnh một vố cho thoả lòng thôi. Không ngờ Diệp Hạnh lại vì cứu người mà được mọi người chú ý, còn mình thì lại bị người dân trong thôn nhìn bằng ánh mắt khinh thường và ghét bỏ.
Lý Yến tức giận giậm chân nói: “Nếu không phải vì mày dùng mọi cách quyến rũ thầy Hạ thì còn lâu tao mới quan tâm đến mày! Lần này tao cảnh cáo mày đấy! Nếu lần sau mày còn dám không biết xấu hổ mà quyến rũ thầy Hạ thì tao sẽ cho mày biết mặt!”
Dù sao thì mọi người cũng đã biết nên Lý Yến không thèm biện minh nữa, trái lại còn hung hăng cảnh cáo Diệp Hạnh, ra vẻ như mình là vợ cả đang dạy dỗ con giáp thứ mười ba!
Nhỏ Lý Yến này với cái tên bám váy phụ nữ Hạ Phương kia đúng là trời sinh một cặp, đều vô liêm sỉ như nhau.
Cả hai đều bất chấp tất cả muốn đổ hết mọi tội lỗi lên người Diệp Hạnh, thật khiến người ta ghê tởm.
Diệp Hạnh đột nhiên nhớ ra lúc nãy khi mình chặt tre, trong gốc tre có một con rắn không có nọc độc đang ngủ đông.
Nếu Lý Yến tự bày trò khiến người ta ghê tởm như vậy thì đừng trách cô tàn nhẫn!
Diệp Hạnh vốn là người không bao giờ để bụng, có thù phải báo ngay.
Thế là Diệp Hạnh lập tức tiến lên hai bước, cầm con rắn không độc kia lên, sau đó nhân lúc Lý Yến còn chưa kịp phản ứng mà nhét con rắn vào trong áo cô ta.
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đi đòi nợ Hạ Phương thôi, thế mà cô còn đứng đây nói bậy bạ làm hỏng danh tiếng của tôi. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo.” Diệp Hạnh lạnh lùng nói.
“Á á á! Rắn! Rắn! Có rắn! Cứu tôi!” Mặc dù ở nông thôn, ngày thường thường bắt gặp rắn rết chuột bọ nhưng không có người phụ nữ nào chấp nhận được việc có một con rắn chui vào trong áo mình...
Lý Yến sợ đến mức nhảy dựng lên, hét lớn, ước gì có thể ngất xỉu ngay tại chỗ. Vì hoảng sợ quá độ nên cô ta chợt cảm thấy phía dưới có một dòng nước ấm chảy ra...
Thế mà cô ta lại bị dọa sợ đến mức tè ra quần trước mặt mọi người!
“Phì, mùi gì thế này... Ôi trời, cô ta… cô ta tè dầm rồi...”