“Họ Diệp.” Diệp Hạnh không có ý nhận công, chỉ nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn tay Giang Từ Thâm đưa cho. Cô lau mồ hôi trên trán mình, thẳng thắn đáp lời.
“Bác sĩ Diệp, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.” Thẩm Trạch Niên lại một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.
“Không cần khách sáo, cứu người giúp đời vốn là thiên chức của mỗi người làm nghề y.” Diệp Hạnh trầm giọng nói, cùng Giang Từ Thâm ngồi xuống chỗ cũ.
Thẩm Thanh Dung vốn không ưa Diệp Hạnh. Dù sao cô cũng đã cứu ông mình, cho nên không tiện nói gì thêm.
Đến ga tiếp theo, nhân viên tàu giao bọn cướp cho cảnh sát địa phương. Đoàn tàu nhanh chóng tiếp tục hành trình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây