Nghe bác sĩ Trương nói vậy, những người vừa rồi còn ghen tị với Diệp Hạnh lập tức trở nên ngưỡng mộ cô.
Hóa ra Diệp Hạnh không chỉ cứu Đại Ngưu mà trước đó còn cứu cả Hưng Bang nữa!
Xem ra đúng là Diệp Hạnh có bản lĩnh thật.
“Bác sĩ Trương, cô ta… cô ta chỉ gặp may thôi, trùng hợp thôi! Tôi cùng thôn với cô ta nhưng chưa từng nghe nói cô ta học y thuật bao giờ. Nếu để cô ta đến trạm y tế làm việc, lỡ có chuyện gì thì làm sao...” Trong lòng Lý Yến không phục, thực sự không muốn thấy Diệp Hạnh tìm được một công việc tốt như vậy nên lại lên tiếng muốn cản trở.
Diệp Hạnh lạnh lùng liếc cô ta một cái, đoạn nói: “Tôi học y thì sao? Lẽ nào còn phải đi khắp nơi rao với người khác? Hôm nay cô đã nói vậy thì tôi cũng nói cho cô biết, đúng là tôi từng học y đấy. Từ nhỏ tôi đã được bà câm ở đầu thôn dạy y thuật cho. Trước giải phóng, bà ấy sinh ra trong một gia tộc có truyền thống y học ở thủ đô đấy. Trẻ con trong thôn Vân Thuỷ có đứa nào chưa từng nhờ bà ấy khám bệnh đâu?”
Lời này vừa nói ra, Lý Yến lập tức bị chặn họng không nói nên lời.
Bà câm đó đã qua đời từ lâu, hơn nữa bà ta vốn là người câm nên cho dù còn sống cũng không thể đứng ra phản bác lời nói của Diệp Hạnh được.
Diệp Hạnh nhìn Lý Yến với ánh mắt lạnh lùng, lại nói tiếp: “Trái lại là cô mới đúng, cô không hiểu y thuật nhưng vừa rồi khi tôi muốn cứu Đại Ngưu thì cô lại ngăn cản hết lần này đến lần khác, cô có ý đồ gì? Cô muốn hại chết Đại Ngưu đúng không?”
“Đúng vậy, lúc nãy Lý Yến này cứ liên tục chế giễu Diệp Hạnh. Nếu Diệp Hạnh là người nóng tính thì có khi bỏ đi rồi cũng nên! Như vậy chắc chắn Đại Ngưu sẽ gặp nguy hiểm!”
“Còn vì sao nữa, chẳng qua là cô ta ngứa mắt Diệp Hạnh thôi. Ai mà chẳng biết chuyện giữa Diệp Hạnh và thầy Hạ. Bây giờ thầy Hạ đi xem mắt cô ta nên cô ta muốn tính sổ với Diệp Hạnh đây mà.”
“Chuyện giữa phụ nữ với nhau thì chỉ có thể là vì ghen tuông thôi. Nhưng vì tư lợi cá nhân mà liên lụy đến tính mạng của người khác thì đó chính là tội lớn!”
Những người dân xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Lý Yến.
Sắc mặt Lý Yến lập tức tái nhợt, vô cùng khó coi. Cô ta vội vàng phân trần: “Tôi không có ý đó! Tôi chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở thôi… Tôi không hẹp hòi như vậy đâu!”
Diệp Hạnh nhớ ra đến giờ cổ mình vẫn còn nóng rát. Cô lập tức cười khẩy đầy khinh thường.
“Cô không hẹp hòi á? Cô quên mình vừa cố ý ném sâu lông vào cổ tôi rồi à?”
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, những người dân xung quanh nhìn Lý Yến với ánh mắt khinh bỉ hơn, không nhịn được bắt đầu chỉ trỏ.
Làm sao Lý Yến chịu nổi. Cô ta sốt ruột đến mức đỏ mặt tía tai, chột dạ nâng cao giọng, hét lớn: “Diệp Hạnh! Cô, cô nói bậy! Tôi cố ý bao giờ hả?! Tôi đã nói là lá cây đột nhiên rơi xuống, tôi cũng sợ nên mới ném ra, không ngờ lại trúng cô rồi mà! Sao tôi lại cố ý được! Cô còn so đo chuyện này cơ à?! Rốt cuộc là ai hẹp hòi hả?!”