Diệp Hạnh thấy mẹ Đại Ngưu có vẻ lo lắng, vội nói: “Đúng rồi, không khách sáo gì cả. Lát nữa chúng ta sẽ đi xem cái cửa hàng mà chị nói. Từ Thâm, anh ăn nhanh rồi đi học đi.”
Lúc này Giang Từ Thâm mới cúi đầu ăn xong bữa sáng, kế đó cầm lấy cặp sách của mình đi học.
Diệp Hạnh và mẹ Đại Ngưu cũng ăn xong bữa sáng, dọn dẹp một chút. Kế đó Diệp Hạnh đạp xe đưa mẹ Đại Ngưu đến cái cửa hàng mà cô ấy nói.
Cửa hàng này nằm giữa nhà máy với trường học dẫn đến lượng người qua lại khá đông, lại không xa chỗ họ ở. Cửa hàng không quá lớn mà chỉ khoảng sáu mươi mét vuông, rất thích hợp để làm quán ăn sáng.
Diệp Hạnh lập tức khen ngợi: “Mẹ Đại Ngưu, chị có con mắt nhìn tốt đấy, có đầu óc kinh doanh lắm. Cửa hàng này hoàn toàn ổn. Công nhân đi làm, cùng với một lượng lớn học sinh đều sẽ đi qua đây. Bán đồ ăn sáng ở đây thật sự rất hợp lý. Chúng ta sẽ thuê nó ngay. Hơn nữa cửa hàng này khá mới và sạch sẽ, chỉ cần dọn dẹp một chút là được chứ không cần bỏ nhiều tiền vào việc trang trí hay gì cả. Mình chỉ cần mua thêm một ít dụng cụ nấu nướng, là có thể khai trương cửa hàng ngay.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây