Giang Từ Thâm thấy cha mình tức giận, vẫn giữ vẻ mặt bình thản như mọi khi. Anh thong thả nói: “Vậy chỉ có thể nói rằng tôi may mắn, hoặc có lẽ là mẹ ở trên trời phù hộ cho tôi. Tôi sẽ tìm cho ông một người bạn đời. Biết đâu ông cũng may mắn tìm được một người độc ác rồi thuê người biến tôi thành kẻ tàn phế, liệt giường. Đợi mỗi tháng ông bố thí vài chục đồng để tôi sống, lúc đó ông mới có tư cách lớn tiếng với tôi!”
Lời vừa dứt, ông Giang vốn đang đầy giận dữ bỗng chốc như bị chạm vào nỗi đau.
Ông ta lập tức mất hết sức lực, ngồi xuống một cách già nua và yếu ớt.
Mặc dù Giang Từ Thâm luôn miệng nói mấy lời xấu xa về Đàm Uyển trước mặt ông ta, ông ta thực sự chưa bao giờ nghi ngờ… chưa bao giờ nghi ngờ rằng Đàm Uyển có thể làm ra chuyện tàn nhẫn, mất nhân tính và vô đạo đức như thế!
Ngày thường trông bà ta còn không dám giết một con gà. Vậy mà lại bảo Đàm Dũng Quân đánh gãy tay chân Giang Từ Thâm, biến một đứa con trai đầy triển vọng của ông thành một kẻ tàn phế, một người liệt giường!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây