Xuyên Về 80, Vợ Béo Mang Theo Anh Chồng Tàn Tật, Đảo Ngược Nhân Sinh

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

Có người thở dài nói.

Lúc này Diệp Hạnh mới giật mình hiểu ra. Thảo nào đứa trẻ này gần như không hiểu cô nói gì, cũng không thể giao tiếp được, hóa ra là một bị ngốc.

Cô lau khô nước trên mặt rồi mới nhìn về phía Đại Ngưu đang nằm trên bãi cỏ.

Mặt mày cậu bé tím tái, môi trắng bệch, hiện đã ngất xỉu.

“Để tôi thử xem.” Diệp Hạnh đi tới, trực tiếp quỳ xuống, định tiến hành hô hấp nhân tạo cho Đại Ngưu.

Nhưng Diệp Hạnh vừa định bắt đầu hành động thì đột nhiên một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng: “Mẹ Đại Ngưu à, vừa rồi chị Vương đi gọi bác sĩ Trương rồi, hay là đợi bác sĩ Trương đến rồi hãy làm? Này… Cô Diệp Hạnh này không biết y thuật, lỡ có chuyện gì thì chị hối hận không kịp đâu!”

Diệp Hạnh quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Yến đang căng thẳng nhìn mẹ Đại Ngưu, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Lưu Phương đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Mẹ Đại Ngưu, Yến Tử có lòng tốt nên mới nói vậy thôi. Chúng ta ở thôn Vân Thủy bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói Diệp Hạnh biết y thuật gì cả. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, lỡ có chuyện gì thì…”

“Diệp Hạnh, cô đừng cố nữa! Cô hoàn toàn không biết y thuật thì có thể làm được gì cơ chứ? Lỡ Đại Ngưu xảy ra chuyện gì thì cô có chịu trách nhiệm không hả?” Lý Yến lạnh lùng liếc nhìn Diệp Hạnh.

Nghe Lưu Phương và Lý Yến nói vậy, mẹ Đại Ngưu cũng không khỏi có chút dao động, khó xử nhìn Diệp Hạnh.

Diệp Hạnh tức giận đến bật cười, lạnh lùng lườm Lưu Phương và Lý Yến một cái rồi nói: “Bây giờ trong bụng Đại Ngưu toàn là nước, đường thở bị chặn kín rồi, nếu không kịp thời cấp cứu mà đợi đến khi bác sĩ Trương đến thì có khi cậu bé ngạt thở rồi cũng nên. Đến lúc đó các người có chịu trách nhiệm về việc chậm trễ thời gian cấp cứu không?”

Cô vừa dứt lời, Lý Yến lập tức không phục cãi lại: “Thế cô có dám chắc sẽ cứu được Đại Ngưu không mà to mồm?! Tôi thấy cô không có ý tốt thì có! Mẹ Đại Ngưu, bác sĩ Trương sắp đến rồi, lỡ Diệp Hạnh này làm gì không tốt mà chậm trễ việc cấp cứu thì chị sẽ hối hận cả đời...”

“Câm miệng! Để cô ấy cứu!”

Đúng lúc này, người đàn ông nhảy xuống sông cứu người lúc nãy đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

Mặt anh ấy lạnh như băng, nói xong còn lườm Lý Yến một cái.

Lý Yến bị ánh mắt sắc bén lạnh lẽo đáng sợ kia nhìn đến nỗi không khỏi rùng mình, vội cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.

Tuy người đàn ông kia đã lên tiếng nhưng mẹ Đại Ngưu vẫn còn do dự: “Chú hai, chuyện này...”

“Cô ấy sẽ không hại Đại Ngưu đâu. Xin cô giúp một tay cứu nó.” Người đàn ông nhìn Diệp Hạnh, rất khách sáo nói: “Vừa rồi nếu không nhờ cô đỡ Đại Ngưu thì Đại Ngưu đã chết đuối rồi.”

Mẹ Đại Ngưu nghe vậy, lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra, nức nở nói với Diệp Hạnh: “Diệp Hạnh, chị cầu xin em, em có thể cứu con chị thật ư? Chị cầu xin em...”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)