Đứa trẻ tuyệt vọng vùng vẫy.
Diệp Hạnh sợ Đại Ngưu chết đuối nên đành phải kéo cậu bé lên mặt nước để thở.
Nhưng chỉ cần cô chạm vào là cậu bé lại dở chiêu cũ, túm chặt lấy cô rồi mượn thân cô để liên tục trèo lên mặt nước.
Diệp Hạnh vừa phải đề phòng không để Đại Ngưu nhấn mình xuống nước, vừa phải giữ chặt cậu bé, tránh để cậu bé bị dòng nước cuốn vào đá ngầm hoặc nơi sâu hơn.
Cơ thể cô vốn béo nên sau một hồi vật lộn như vậy, đừng nói đứa trẻ uống cả bụng nước, ngay cả Diệp Hạnh cũng dần cảm thấy kiệt sức.
Đúng lúc Diệp Hạnh đang bối rối không biết phải làm gì thì chợt lại có một tiếng “Ùm” vang lên trên mặt sông.
Cô không kịp nhìn kỹ, chỉ thấy một bóng người nhanh nhẹn và linh hoạt bơi nhanh về phía mình.
Không bao lâu sau, một người đàn ông có làn da ngăm đen khỏe mạnh và gương mặt điển trai xuất hiện bên cạnh cô.
“Anh giữ lấy cậu bé từ phía sau, kéo cậu bé về bờ đi. Cậu bé không nghe lời tôi, cứ đè lên tôi và cố gắng vùng lên khỏi mặt nước, tôi không đủ sức đè lại. Anh đi vòng qua phía sau cậu bé, sau đó dùng một tay giữ chặt toàn thân cậu bé lại, như vậy mới có thể kéo cậu bé vào bờ được.” Diệp Hạnh thở dốc nói với người đàn ông.
Người đàn ông kia im lặng giây lát, cuối cùng vẫn nghe theo lời Diệp Hạnh. Anh ấy vòng tay ra sau lưng Đại Ngưu, tóm lấy phần dưới sườn đứa bé rồi nhanh chóng bơi trở lại bờ sông.
Người đàn ông có cơ thể săn chắc với làn da ngăm đen, cơ bắp rõ ràng nhưng không phô trương, cũng không có chút mỡ thừa nào. Anh ấy bơi rất nhanh, giống như một con thú dữ lao lên mặt nước để săn mồi.
Không còn bị đứa bé quấy rối, Diệp Hạnh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô cũng từ từ bơi trở lại bờ.
Vừa đến bờ sông thì một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng và mạnh mẽ vươn ra trước mặt cô.
Những viên đá trên bờ sông trơn trượt, cơ thể Diệp Hạnh lại mệt nên nhất thời cô không trèo được lên bờ. Thấy vậy, cô lập tức nắm lấy tay người đàn ông. Có vẻ như người đàn ông này thường làm công việc nặng nhọc nên tay anh ta chắc như gọng kìm. Dù cơ thể Diệp Hạnh hiện tại nặng tới một trăm cân, anh ta vẫn có thể kéo cô lên bờ.
Toàn thân Diệp Hạnh ướt sũng, tầm nhìn trở nên mờ ảo, không thấy rõ mặt người đàn ông phía trước, chỉ biết vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều.”
Người đàn ông không nói gì, mà lúc này mẹ Đại Ngưu lại khóc to gọi: “Đại Ngưu! Tỉnh lại đi! Đại Ngưu! Đừng dọa mẹ sợ! Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết sống sao đây!”
“Đại Ngưu bị đuối nước! Ngất xỉu rồi! Mau! Gọi bác sĩ Trương nhanh lên!”
“Vừa nãy chị Vương đi gọi rồi! Bác sĩ Trương sẽ đến nhanh thôi!”
“Thương thay cho mẹ Đại Ngưu. Mấy năm trước chồng chị ấy dẫn Đại Ngưu lên núi hái thuốc, sau đó cả hai cha con cùng ngã xuống vách núi. Chồng chị ấy bất hạnh qua đời, còn Đại Ngưu thì bị ngốc. Giờ nếu có chuyện gì xảy ra với Đại Ngưu, chắc chị ấy không sống nổi...”