Còn bà ta thì sao chứ?
Nhà chồng bà ta sa sút, nhà mẹ đẻ cũng sa sút. Đến giờ phút này, gia đình bà ta đã tan nát!
Nước mắt Đàm Uyển từ từ chảy xuống. Bà ta nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Giang Điềm qua lớp kính, ánh mắt tha thiết xin lỗi: “Xin lỗi, Điềm Điềm. Xin lỗi, đều là lỗi của mẹ. Mẹ có lỗi với con, có lỗi với anh trai con, có lỗi với ba con. Mẹ có lỗi với các con...”
Đàm Uyển không biết mình đã đứng ngoài cửa sổ kính bao lâu. Cho đến khi đôi chân tê dại, hốc mắt chua xót không còn chảy được nước mắt nữa, bà ta mới lê đôi chân cứng đờ rời khỏi phòng bệnh đi vào Cục cảnh sát Vân Thành.
“Đồng chí cảnh sát, tôi đến tự thú.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây