Xuyên Về 80, Vợ Béo Mang Theo Anh Chồng Tàn Tật, Đảo Ngược Nhân Sinh

Chương 42:

Chương Trước Chương Tiếp

“Xin lỗi nhé, tôi thực sự không cố ý, tôi đi ngang qua đây, chiếc lá đó vừa rơi xuống, thấy mặt sau có một con sâu lông nên tôi sợ quá, mới tiện tay ném đi. Từ nhỏ đến giờ tôi sợ nhất là loại sâu này, không tin thì cô hỏi chị họ tôi đi!”

Lý Yến thấy rõ cổ Diệp Hạnh sưng đỏ, trong lòng không khỏi sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ vô tội giải thích.

Cô ta chuẩn bị gả đến thôn Vân Thủy, hiện giờ xung quanh lại có nhiều người chứng kiến nên cô ta không thể để mình mang tiếng là người độc ác và nhỏ nhen được.

Vậy nên cô ta không thể công khai chạy tới kiếm chuyện với Diệp Hạnh, đành giở trò khiến cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được!

Đáng tiếc, Diệp Hạnh không phải đồ ngu.

Cô đang định phản bác lời Lý Yến thì đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng kêu kinh hoàng.

“Cứu với! Đại Ngưu nhà tôi rơi xuống sông rồi! Ai biết bơi không! Cứu Đại Ngưu nhà tôi với!”

Diệp Hạnh lập tức nhìn về phía mặt sông, quả nhiên thấy ở khu vực nước sâu có một bóng người đang vùng vẫy.

Lúc này cô không còn tâm trí mà so đo với Lý Yến nữa, vội vàng lao ngay xuống sông, cố hết sức bơi về phía đứa bé đó.

Thấy hành động của Diệp Hạnh, những người phụ nữ xung quanh đều giật mình.

“Sao Diệp Hạnh lại nhảy xuống sông thế kia? Cô ta biết bơi à?”

“Chết rồi, chưa từng nghe nói Diệp Hạnh biết bơi! Mau lên bờ gọi mấy người đàn ông đến giúp đi!”

“Nếu Diệp Hạnh không biết bơi thì mọi người còn phải cứu cô ta nữa! Cô ta béo như heo, làm vậy chẳng phải đang gây phiền phức cho người khác sao? Đàn ông bình thường nào kéo nổi cô ta!”

“Cứu với! Có ai biết bơi không! Có người sắp chết đuối dưới sông!”

“Cứu với! Cứu với!”

Đa số người dân trong thôn vẫn khá chất phác và lương thiện. Mặc dù ngày thường có chút mâu thuẫn cãi vã nhưng khi gặp chuyện, mọi người vẫn sẵn sàng giúp đỡ. Đám đông lập tức tản ra, người đi tìm sào tre, người đi gọi thêm người.

Lúc này Diệp Hạnh đã bơi đến vùng nước sâu và túm được Đại Ngưu đang vùng vẫy.

“Đừng nhúc nhích, tôi cứu sẽ cứu cháu lên, cháu đừng vùng vẫy.” Diệp Hạnh nắm chặt tay cậu bé kia, kéo cậu bé lên để thở, sau đó quát nhẹ.

Cô muốn đổi tư thế, túm lấy cậu bé từ phía sau rồi đẩy cậu bé về bờ. Nhưng dường như đứa trẻ này không hiểu cô nói gì, liên tục vùng vẫy, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Hạnh rồi đè lên người cô, muốn dựa vào Diệp Hạnh để tự mình trồi lên mặt nước.

Diệp Hạnh bị sự vùng vẫy dữ dội này làm cơ thể mất thăng bằng, không thể dùng sức.

“Cháu đừng nhúc nhích! Như vậy cả hai chúng ta đều sẽ chết đuối đấy! Đừng vùng vẫy!” Diệp Hạnh khó khăn kéo đứa trẻ ra rồi thở hổn hển, cố gắng để cậu bé nghe lời.

Nhưng dường như đứa trẻ không hiểu lời Diệp Hạnh nói, vẫn liên tục đè lên cô để trèo lên.

Hành động này khiến Diệp Hạnh gần như không giữ được cậu bé, thế là cậu bé lại rơi xuống nước.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️