Giang Từ Thâm không chút thương tiếc, trực tiếp đẩy bà ta một cái.
Đàm Uyển cả người lăn ra đất một cách thảm hại, tóc tai bù xù giống như một bà điên vậy.
“Mới đến đâu chứ? So với những gì các người làm với tôi, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.” Giang Từ Thâm cười nhẹ, giọng điệu chậm rãi nói: “Đàm Dũng Quân đã nhận được báo ứng xứng đáng. Vậy bà thì sao, Đàm Uyển? Nỗi khổ của bà mới chỉ bắt đầu thôi. Không phải bà một lòng muốn giữ gìn gia sản của lão già đó sao? Bây giờ ông ta chẳng còn gì cả, cô có vui không? Không phải bà một lòng muốn để Giang Hằng xuất chúng, vượt qua tôi sao?”
Nghe đến tên Giang Hằng, cả người Đàm Uyển lập tức căng thẳng. Thần kinh bà ta vô cùng cảnh giác nhưng đôi mắt lại tràn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm Giang Từ Thâm. Giọng bà ta khàn đặc: “Mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì! Giang Hằng không biết gì cả! Thằng bé không làm gì cả! Mày muốn làm gì với con tao? Nó là em trai ruột của mày đấy!”
Giang Từ Thâm nhìn bà ta một cách hờ hững, chậm rãi nói: “Tôi không giống bà và Đàm Dũng Quân, chuyện bẩn thỉu gì cũng làm được. Đương nhiên tôi sẽ không làm gì cậu. Chỉ là cậu ta đã lấy mất đồ của tôi, vậy thì phải trả lại cho tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây