Diệp Hạnh xách theo con dao chặt củi hôm qua mình mượn của nhà họ Trương chưa trả, chậm rãi đi ra bờ sông.
Còn chưa đến gần, cô đã nghe thấy mấy người phụ nữ tụ tập nói xấu mình từ đằng xa.
“Yến Tử à, cô xem mắt với thầy Hạ thì từ nay phải cẩn thận con mụ béo chết tiệt ở đầu thôn bọn tôi đấy.”
Nếu như ở kiếp trước, có nằm mơ Diệp Hạnh cũng không ngờ bốn chữ “mụ béo chết tiệt” lại được dùng để miêu tả mình.
Cô không nhịn được mà lập tức nhíu chặt mày, tiếp tục bước về phía trước.
“Đúng vậy, Yến Tử, cô phải cẩn thận với mụ béo chết tiệt kia nhé. Bản thân cô ta không được gả cho người như ý nên ngày nào cũng nghĩ cách quyến rũ thầy Hạ. Nếu sau này cô và thầy Hạ thành đôi thì nhất định phải để mắt đến cô ta, không cho cô ta đến gần thầy Hạ!”
“Chị Vương, chị Lục, hai người cứ yên tâm, con nhỏ Diệp Hạnh đó vừa xấu vừa béo, lại lười biếng tham ăn, hơn nữa còn có chồng rồi, thầy Hạ sẽ không dây dưa với cô ta đâu, đều là cô ta tự ảo tưởng đơn phương thôi. Tôi chẳng có gì phải lo cả.”
“Ôi chao, Yến Tử, cô nói vậy là không đúng rồi, trai tốt sợ nhất là gái bám đuôi. Lỡ như mụ béo chết tiệt đó không biết xấu hổ thì sao? Vẫn nên đề phòng thì hơn. Tôi vừa nghe nói hôm qua mụ béo chết tiệt đó lại đi quấn lấy thầy Hạ đấy, rất nhiều người đã nhìn thấy!”
“Cái gì? Có chuyện này nữa à?”
“Hoàn toàn là sự thật!”
“Mụ béo chết tiệt đó thật sự không biết xấu hổ. Thầy Hạ và tôi sắp đính hôn rồi, thế mà cô ta còn quấn lấy thầy Hạ không buông. Nếu tôi gặp được cô ta thì nhất định tôi sẽ không khách sáo!”
Diệp Hạnh vốn không định để ý đến những chuyện này, nhưng nghe đến đây, cô không khỏi nhíu chặt mày, lạnh lùng về phía đó rồi thản nhiên cất giọng: “Ai bị mù mà nói tôi quấn lấy Hạ Phương vậy? Rõ ràng là hôm qua tôi đi đòi nợ, sao vào miệng mấy người lại thành quấn lấy rồi thế? Rất nhiều người có mặt ở đó lúc ấy chứng kiến mọi chuyện, ngay cả bí thư đại đội và hiệu trưởng Vương cũng có thể làm chứng, tôi quấn lấy anh ta lúc nào hả? Nợ nần phải trả là lẽ đương nhiên!”
Mấy người phụ nữ kia không ngờ mình nói xấu sau lưng lại bị Diệp Hạnh bắt gặp. Nhất thời bọn họ chỉ biết nhìn nhau, dáng vẻ xấu hổ sượng trân.
Tráilại, đối tượng xem mắt của Hạ Phương là Lý Yến vừa nghe Diệp Hạnh nói vậy lập tức nghĩ đến lời Hạ Phương nói khi đến nhà mình hôm qua. Bọn họ vốn đã bàn bạc với nhau rằng sẽ đưa cho nhà cô ta một trăm đồng sính lễ trước, đính hôn quyết định quan hệ xong lại chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức tiệc cưới.
Nhưng tối hôm qua khi Hạ Phương đến lại nói rằng vừa xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn nên đành hoãn chuyện cưới xin lại.
Xem ra chính mụ béo chết tiệt này đã lừa hết tiền của thầy Hạ, mới khiến thầy Hạ không còn tiền cưới cô ta!