Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Điềm lập tức cứng đờ, thậm chí còn trợn tròn mắt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Diệp Hạnh.
Đàm Uyển sợ Giang Điềm lại nói ra lời khó nghe nào đó làm Diệp Hạnh khó chịu, khiến hy vọng vốn đã mong manh lại càng trở nên nhỏ nhoi nên đành vội vàng kéo Giang Điềm lại, nhẹ giọng nói: “Diệp Hạnh, Điềm Điềm còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa bé, con đừng chấp nhặt với nó. Bây giờ tình hình của chúng ta ra sao thì con cũng thấy rồi đấy. Con vẫn nên lấy tiền ra đi, hai người cũng phải có chỗ ở chứ?”
Lúc này Diệp Hạnh mới cong môi cười, khẽ liếc nhìn Đàm Uyển.
Ánh mắt đó có ba phần chế giễu, hai phần buồn cười, còn lại năm phần là cảm thấy không thể tin nổi.
Đàm Uyển bị ánh mắt của Diệp Hạnh nhìn đến vô cùng khó chịu, khuôn mặt vốn đã khó coi lại càng thêm thê thảm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây