Chiếc bánh hành vàng ruộm, giòn tan đã xuất hiện ngay trước mắt. Giang Từ Thâm há miệng, định cắn một miếng nhưng không ngờ lại dùng lực quá mạnh nên cả người đổ về phía trước. Chiếc ghế bên dưới không trụ nổi nên lật úp xuống, liên lụy đến cả người anh ngã nhào xuống đất một cách thảm hại.
Đương nhiên chiếc bánh hành khiến anh thèm thuồng kia cũng rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn.
Giang Từ Thâm ngẩn cả người, chỉ biết nhìn chằm chằm chiếc bánh hành bằng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt vừa chết lặng vừa tuyệt vọng, thậm chí không cảm thấy cả đau đớn.
Diệp Hạnh đang định nói gì đó thì chợt chạm phải ánh nhìn u ám của anh. Cô lại tự giác ngậm miệng lại.
Thôi, Giang Từ Thâm là bệnh nhân mà, có thể thông cảm được.
Diệp Hạnh nuốt ngược những lời định nói vào trong, bấy giờ mới đứng dậy, khó khăn đỡ Giang Từ Thâm dậy khỏi mặt đất, để anh ngồi lên ghế lần nữa.
Cô thích ở sạch, không chịu được khi thấy quần áo và đầu tóc Giang Từ Thâm dính đầy bụi bẩn nên đi lấy một chiếc khăn sạch tới, lau sạch bụi bẩn trên người anh, sau đó mới cúi xuống nhặt chiếc bánh hành trên mặt đất vứt vào máng cám cho gà vịt, định lát nữa trộn chung với thức ăn thừa để cho gà ăn.
“Đừng quá nản lòng, cổ tay anh có chín mươi phần trăm cơ hội chữa khỏi lận. Lát nữa tôi sẽ lên núi hái thuốc, đầu tiên là cường gân hoạt huyết giúp anh trước, sau đó mua kim châm về châm cứu. Đảm bảo chưa đầy ba tháng nữa, anh sẽ có thể cử động tự nhiên.” Lau sạch người cho Giang Từ Khâm xong, Diệp Hạnh mới tiếp tục bưng bát cháo ngô đã nguội ngắt lên, múc một muỗng đưa đến bên khoé miệng anh, một lần nữa mở miệng nói: “Cháo nguội rồi, anh ăn đi.”
Giang Từ Thâm không biết nên dùng ngôn từ gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
Chết thì không cam lòng.
Còn sống thì lại thấy vô nghĩa.
Những lời Diệp Hạnh nói, anh hoàn toàn không tin.
Cổ tay anh bị thương cực kỳ nghiêm trọng, trước đây từng đi khám bác sĩ ở quê, cũng từng khám bác sĩ ở bệnh viện thành phố, vậy nên anh biết rõ tay mình không còn khả năng chữa trị.
Anh chỉ coi như Diệp Hạnh là một người lương thiện tốt bụng, vì thương hại nên muốn an ủi mình mà thôi.
Nỗi thất vọng trong lòng khiến Giang Từ Thâm lập tức mất hết hứng ăn. Song khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Diệp Hạnh, anh lại cảm thấy giờ mình đã ra nông nỗi này, hà tất phải làm mình làm mẩy làm khó người khác.
Huống gì Diệp Hạnh bây giờ không còn là Diệp Hạnh trước kia nữa, cô là một người vô tội.
Nghĩ vậy nên cuối cùng Giang Từ Thâm vẫn há miệng, ăn một thìa cháo ngô.
Diệp Hạnh đút hết một bát cháo ngô, lại cho anh ăn thêm hai chiếc bánh hành nữa rồi mới dọn dẹp bàn ăn, sau đó lấy ra một cái gùi cũ.
Cũng không biết cái gùi này đã bị bỏ xó bao lâu mà thủng lỗ chỗ. Diệp Hạnh không còn cách nào khác, đành phải xoay người đi ra bờ sông, định chặt một cây tre về sửa lại cái gùi này cái đã, sau đó mới đeo gùi lên lưng đi tìm dược liệu.