Đàm Uyển đi rồi nhưng sắc mặt cha Giang vẫn chưa dịu lại.
Ông ta cứng nhắc nhìn Giang Từ Thâm một lúc rồi vỗ vai anh, đoạn cất giọng trầm thấp: “Nếu khó chịu thì cứ khóc đi, nam nhi có nước mắt mà không rơi chỉ là vì chưa đến lúc đau lòng thôi.”
Gương mặt Giang Từ Thâm vẫn lạnh tanh như chết.
Anh ngẩng đầu nhìn cha Giang với ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt lộ vẻ cuồng bạo.
Tuy nhiên, khóe môi Giang Từ Thâm vẫn nở một nụ cười chế giễu. Anh lắc đầu nói: “Diệp Hạnh sẽ không sao, cô ấy sẽ không sao, cô ấy sẽ không sao... Các người đều lừa tôi, đều lừa tôi... Tôi phải đi tìm cô ấy, tôi phải đi tìm Diệp Hạnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây