Vì giường đã khô nên buổi tối Diệp Hạnh quay về phòng mình ngủ, không còn chen chúc trên một chiếc giường với Giang Từ Thâm nữa.
Nhưng trước khi ngủ, cô vẫn nhìn Giang Từ Thâm đầy ẩn ý rồi dặn dò: “Anh cần gì thì cứ gọi tôi, đừng cố chịu đựng.”
Giang Từ Thâm đã nhắm mắt nằm xuống, bình thản nghe Diệp Hạnh nói, thậm chí mí mắt còn không run lấy một cái.
Thật là một kẻ cứng đầu, chẳng qua vì anh là bệnh nhân nên Diệp Hạnh có thể hiểu.
Giường chiếu giặt sạch phơi khô nằm rất thoải mái, lại vừa uống thuốc bồi bổ cơ thể nên Diệp Hạnh ngủ ngon cả đêm.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Diệp Hạnh đi nấu bữa sáng trước.
Hôm nay cô có nhiều thời gian rảnh nên quyết định sẽ nấu một bữa sáng thật ngon.
Có bột mì mua hôm qua, Diệp Hạnh bèn đập trứng vào bột, cho thêm hành lá cắt nhỏ rồi tráng thành bánh rán hành vừa mỏng vừa giòn.
Có đồ ăn thì phải có đồ uống, Diệp Hạnh lại dùng ngô nấu một ít cháo ngô, ăn kèm với bánh rán hành.
Khi múc cháo ngô, cô cố ý múc cho Giang Từ Thâm đặc hơn một chút, còn mình thì múc loãng hơn, bởi vì Giang Từ Thâm không tiện đi lại, nếu ăn quá loãng thì sẽ phải đi vệ sinh thường xuyên.
Diệp Hạnh vẫn đút cho Giang Từ Thâm trước rồi mới ăn, giống như ngày hôm qua.
Tuy nhiên, khi cô dùng thìa múc một thìa cháo ngô đưa đến bên miệng Giang Từ Thâm thì anh lại không ngoan ngoãn há miệng ra nữa, trái lại còn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó nói nhỏ: “Cô ăn trước đi, tôi không thích ăn quá nóng, muốn để nguội một chút rồi ăn.”
Diệp Hạnh nhớ đến lời anh nói hôm qua là để cô ăn no rồi mới đút cho anh. Cô không khỏi nở một nụ cười, đoạn nói: “Sao thế? Anh khách sáo gì chứ? Thôi đừng giả vờ nữa, bây giờ anh là cơm cha áo mẹ của tôi đấy, chăm sóc anh chu đáo là điều tôi nên làm. Mau ăn đi, ăn xong tôi còn phải lên núi hái ít thảo dược nữa.”
Tuy Diệp Hạnh nói vậy nhưng Giang Từ Thâm vẫn mím chặt môi, ra vẻ cứng đầu không nghe lời cô.
Thôi, người ta là bệnh nhân mà.
Thân là một bác sĩ, không có gì là cô không thể thấu hiểu.
Thấy Giang Từ Thâm không chịu ăn, Diệp Hạnh đành phải đặt bát cháo ngô trong tay sang một bên cho nguội, sau đó bưng bát của mình lên.
Cô ăn một miếng bánh hành rồi húp một ngụm cháo ngô, động tác thong thả nhưng tốc độ không chậm chút nào, dáng ăn vừa tao nhã vừa nhanh chóng.
Giang Từ Thâm thấy Diệp Hạnh ăn ngon lành, không để ý đến mình nên vô thức liếc nhìn chiếc bánh hành vàng ruộm, giòn tan, được điểm xuyết những cọng hành xanh trên đĩa. Nhìn từ xa đã thấy thơm rồi.
Anh khẽ nhíu mày, đột nhiên giơ tay ra, dùng cả hai tay cố gắng kẹp lấy một chiếc bánh hành.
Tay Giang Từ Thâm bị gãy nên phần từ cổ tay trở xuống hoàn toàn không thể cử động, song cánh tay thì vẫn hoạt động bình thường.
Giang Từ Thâm dùng cả hai tay kẹp lấy một chiếc bánh hành rồi từ từ đưa lên miệng.