Trong vòng một ngày, Diệp Hạnh dọn dẹp sạch sẽ cả sân trước và sân sau.
Sau đó cô sang nhà họ Trương hỏi xin thím trương một ít cây giống theo mùa. Đến chạng vạng, cô bắt đầu gieo hạt giống vào vườn rau và tưới nước.
Nhà bọn họ có nuôi gà vịt nên Diệp Hạnh tiện tay dọn luôn cả chuồng cho chúng, sau đó cho gà vịt ăn.
Giang Từ Thâm không làm được gì nên chỉ có thể ngồi trong nhà. Anh chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi nhìn Diệp Hạnh bận rộn một hồi, cuối cùng lại thấy khá thú vị.
Ngồi nhìn cô làm việc làm tâm trạng u ám bấy lâu của anh như được chữa lành.
Sau khi dọn dẹp xong cả ngôi nhà, Diệp Hạnh cảm thấy cuối cùng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình cũng được chữa khỏi.
Hôm nay nắng đẹp nên quần áo, chăn gối và màn chống muỗi cô phơi trong sân nhà đều thấm đẫm mùi nắng.
Diệp Hạnh ra ngoài sân đưa quần áo vào nhà rồi trải lại ga giường lần nữa. Cả căn nhà chìm trong mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Diệp Hạnh xuyên đến thời đại này và nán lại trong cơ thể này. Đến tận bây giờ cô mới chấp nhận được sự thật mình đã xuyên không.
Diệp Hạnh vào bếp nấu bữa tối.
Canh xương và thịt xào ớt hồi trưa vẫn còn nên cô hâm nóng lại, sau đó tiếp tục đút cho Giang Từ Thâm trước, xong xuôi mới ăn phần còn lại.
Giang Từ Thâm ngồi nhìn cô ăn chốc lát rồi đột nhiên lạnh lùng nói: “Cô có thể ăn trước rồi đút cho tôi cũng được.”
Diệp Hạnh ngẩn người, đoạn đáp: “Như vậy sao được, anh là bệnh nhân mà.”
Cô vừa dứt lời thì nét mặt của Giang Từ Thâm lập tức sa sầm, khí chất trên người cũng u ám hơn hẳn.
Anh từng là con cưng của trời…
Nhưng giờ đây lại trở thành một kẻ tàn phế, một bệnh nhân.
Ánh mắt Giang Từ Thâm thoáng hiện lên vẻ đau đớn giằng xé.
Lần này Diệp Hạnh nhanh chóng nhận ra biểu cảm trên mặt anh thay đổi, song với tư cách là một bác sĩ ở kiếp trước, cô đã quá quen với tình huống này, không còn thấy lạ nữa nên vẫn thản nhiên cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, Diệp Hạnh luôn tay luôn chân thu dọn bát đũa đi rửa. Sau đó cô không nghỉ ngơi mà đi tưới nước cho mấy cây con mới trồng ở sân sau.
Mặc dù ngoài sân có giếng nước nhưng thời này nước máy vẫn chưa phổ biến. Diệp Hạnh phải múc nước từ giếng lên rồi dùng đòn gánh gánh ra ruộng rau để tưới.
Cơ thể này toàn mỡ thừa nên Diệp Hạnh mới gánh được hai gánh nước đã thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng khi ngước mắt lên và thấy Giang Từ Thâm vẫn còn ngồi bên bàn ăn, Diệp Hạnh đột nhiên cảm thấy thương hại anh.
Xem ra cô phải nhanh chóng tìm hiểu xem ở đâu nhận làm xe lăn mới được.
Nếu có xe lăn thì ít nhất cô có thể đẩy anh ra ngoài đi dạo cho khuây khoả.
Tưới rau xong, Diệp Hạnh lại uống thêm một bát thuốc lớn đã hâm nóng trên bếp.
Nhìn thấy hành động uống thuốc của cô, Giang Từ Thâm không khỏi nhíu mày một cái cực nhẹ, gần như không thể nhận ra. Có điều anh vốn không phải là người nói nhiều nên cuối cùng không hỏi gì cả.