Lời này vừa thốt ra, quả nhiên đối phương nói y như lời Diệp Hạnh vừa nói: “Anh có bị ngu không!? Anh nghĩ sau khi đưa cô ta xuống núi, cô ta sẽ ngoan ngoãn đưa tiền cho anh à? Cô ta sẽ nghĩ cách chạy trốn, hoặc đến đồn cảnh sát báo án, như vậy anh phải đi tù! Lại còn đòi hai mươi nghìn, anh nằm mơ à!”
Trương Thiết Sinh cố chấp nói: “Ông chỉ đưa năm nghìn, cô ta đưa hai mươi nghìn, cho dù phải mạo hiểm thì tôi cũng phải lấy được tiền cho vợ tôi hưởng phúc, như vậy tôi có bị bắn chết cũng đáng. Nếu không hay là ông tăng giá cho tôi đi, còn không thì tôi sẽ đưa người xuống núi ngay. Ông chọn một đi.”
Lời này vừa thốt ra, người đối diện lập tức nổi trận lôi đình: “Tên nhà quê, mày dám đe doạ tao à? Mày đừng quên mày mới là kẻ bắt cóc! Mày không giết nó thì mày vẫn phải vào tù!”
Lúc này, Diệp Hạnh tiến đến bên tai Trương Thiết Sinh thì thầm một câu.
“Tôi không phải đồ ngu, nếu tôi không lấy được tiền thì khi đến đồn cảnh sát, ông cũng không thoát được đâu. Tất cả các cuộc gọi bữa giờ, tôi đều ghi âm lại cả rồi. Tôi tin rằng cảnh sát cũng có thể tra ra ông là ai, hơn nữa tôi cũng đã moi được từ người phụ nữ đó. Cô ta cũng biết mình có kẻ thù, nếu để cô ta chạy thoát thì ông cũng không thoát được đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây