“Cái tay tàn phế mà thôi, có gì hay mà xem!” Vẻ giận dữ loé lên trong mắt Giang Từ Thâm. Trông anh như một con nhím bị chọc giận, gai toàn thân dựng hết lên.
Diệp Hạnh im lặng nhìn anh giây lát rồi mới thản nhiên nói: “Tôi là bác sĩ.”
Giang Từ Thâm là một người thông minh, không thể nào không phát hiện ra cái xác này đã đổi chủ.
Chỉ là anh không hỏi nên cô cũng lười giải thích.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói vậy, vẻ ngạc nhiên chợt lóe lên trong mắt Giang Từ Thâm, không lâu sau lại biến thành vẻ phức tạp khó hiểu.
Anh đột nhiên nhớ đến chuyện tối hôm qua Diệp Hạnh châm cứu giải độc cho mình.
Giang Từ Thâm chần chừ một lúc rồi mới run rẩy đưa tay ra.
Diệp Hạnh đưa tay nắm lấy cổ tay anh.
Giang Từ Thâm bị gãy cổ tay, tuy đã được nắn lại nhưng không được nắn vào đúng vị trí ban đầu, lại để lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất nên việc điều trị trở nên phức tạp hơn nhiều.
“Chỉ bị gãy xương, may mà không bị đứt gân tay. Thương tật này có thể chữa khỏi, anh đừng nản lòng.”
Diệp Hạnh đưa ra kết luận, sau đó lại xắn ống quần lên sờ vào chân Giang Từ Thâm.
Vết thương ở chân Giang Từ Thâm nghiêm trọng hơn ở tay. Phần mắt cá chân bị gãy nát nghiêm trọng, đầu gối cũng bị gãy hoàn toàn.
“Sao mắt cá chân anh bị thương nặng quá vậy?” Diệp Hạnh nhíu mày hỏi.
Giang Từ Thâm cất giọng khàn khàn giải thích: “Hồi tôi còn đi bộ đội từng bị trúng đạn, từ đó hơi khập khiễng. Vết thương chưa lành hẳn thì đám người tấn công tôi kia lại cố tình giẫm lên nó, còn dùng gậy gỗ đập thêm mấy cái nữa.”
Khi nói những lời này, giọng anh hờ hững, sắc mặt lạnh nhạt như thể chỉ đang kể chuyện của người khác.
Nhưng Diệp Hạnh nghe mà kinh hồn bạt vía.
Vết thương do súng bắn chưa lành đã bị kẻ xấu cố tình giẫm lên nghiền nát, lại còn dùng gậy gỗ đập.
Cô không dám tưởng tượng lúc đó Giang Từ Thâm đau đớn đến mức nào.
“Vết thương này rất nặng, tôi không dám đảm bảo có thể chữa khỏi cho anh. Phần đầu gối anh cũng gãy nát, chỉ dựa vào điều kiện hiện tại thì không thể phẫu thuật cho anh được. Chúng ta phải đến một nơi tốt hơn mới có thể phẫu thuật. Bây giờ tôi có thể chữa cổ tay cho anh trước.” Diệp Hạnh phân tích.
Biết ngay là sau khi nghe xong anh sẽ nảy sinh hy vọng mà.
Giang Từ Thâm không kìm được mà cười khổ, toàn thân toát lên bất chấp tất cả. Anh thản nhiên nói: “Chữa đi, dù sao cũng ra nông nỗi này rồi.”
Diệp Hạnh đã từng thấy biểu cảm chết lặng phó mặc số phận này trên khuôn mặt của vô số bệnh nhân.
Cô lại không giỏi an ủi người khác nên đành đứng dậy, chỉ đáp ngắn gọn: “Được.”
Việc chữa trị tay chân cho Giang Từ Thâm cần thời gian nên cô không vội. Việc cấp bách nhất hiện giờ là cơ thể cô.
Cơ thể này bị phù nề và béo phì nghiêm trọng, cô phải nhanh chóng giảm cân mới được.
Hôm nay khi lên trấn, Diệp Hạnh đã vào hiệu thuốc bốc mấy gói thuốc. Nghĩ đến việc giảm béo, cô bèn lấy nồi đất ra sắc thuốc, tự uống một bát rồi mới bắt đầu tiếp tục dọn dẹp sân nhà.