Không phải Cố Cảnh Viễn thì còn là ai được nữa?
“Bác sĩ Cố, cậu, cậu không sao chứ?” Tạ Tư Tịnh theo ánh mắt của Diệp Hạnh nhìn sang thì thấy Cố Cảnh Viễn mặc chiếc áo blouse trắng quen thuộc bước vào phòng khám.
Chẳng hiểu sao cô ấy lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng, hai tay nắm chặt vào nhau, có chút bối rối đứng dậy chào hỏi Cố Cảnh Viễn.
Cố Cảnh Viễn đứng cách cô ấy không xa không gần, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình, lật đống hồ sơ bệnh án chất đống trên bàn bắt đầu làm việc.
Tạ Tư Tịnh cũng không ngờ Cố Cảnh Viễn lại lạnh nhạt như vậy. Vẻ mặt cô ấy nhất thời trở nên cứng đờ, dáng vẻ luống cuống tay chân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây