Nơi bẩn thỉu và đầy bụi bặm như này lại có một vệt trăng sáng động lòng người đến vậy, giống như trộm được vậy, không ăn nhập gì cả.
Cố Cảnh Viễn nhìn vệt trăng sáng đó chăm chú, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn...
Ngày hôm sau, Đàm Hân kiên trì đến lần thứ ba, mang cơm và nước đến cho Cố Cảnh Viễn.
Tuy nhiên, khi đến gần Cố Cảnh Viễn, cô ta mới phát hiện ra anh ấy đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Bác sĩ Cố! Bác sĩ Cố! Bác sĩ Cố! Anh tỉnh lại đi! Đừng dọa em! Đừng dọa em!” Thấy gọi kiểu gì Cố Cảnh Viễn cũng không có phản ứng, Đàm Hân sợ đến nỗi chiếc bình giữ nhiệt và chai nước trong tay rơi hết xuống đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây