Chú Triệu đành phải tiến lên, giúp Cố Cảnh Viễn trói lại dây thừng.
“Làm phiền chú rồi.” Cố Cảnh Viễn khách sáo nói.
Người này cũng khá lịch sự đấy chứ.
Chú Triệu lại nhìn anh ấy như nhìn một đứa thiểu năng, sau đó mới quay người rời đi. Tất nhiên, khi đi ông ấy cũng khóa cửa lại như cũ.
Cố Cảnh Viễn nhìn qua ô cửa sổ thông gió nhỏ, có thể thấy bầu trời bên ngoài dần chuyển từ sáng sang tối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây