Hiện giờ Hạ Phương chỉ cảm thấy mình có khổ mà không nói được!
Nếu anh ta nói số tiền này đều là Diệp Hạnh tự nguyện đưa cho mình tiêu thì chẳng phải tự phá hỏng danh tiếng của bản thân sao?
Lúc này anh ta đã đâm lao khó thu lao, đành phải nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đoạn nói: “Hiệu trưởng Vương nói đúng, vay tiền thì đương nhiên phải trả, tôi sẽ trả tiền cho cô ta ngay.”
Xung quanh có rất nhiều người nhìn, vậy nên Hạ Phương không còn cách nào khác, đành phải lấy một trăm đồng vốn định dùng để cưới vợ ra trả cho Diệp Hạnh.
“Còn ba mươi tám đồng nữa, thầy Hạ mau trả cho tôi luôn đi, dù sao thì đây cũng là tiền chữa bệnh của chồng tôi, cái gì chứ chữa bệnh thì không thể chậm trễ được.” Diệp Hạnh nhận một trăm đồng, sau đó cảnh cáo luôn không khách sáo.
Lúc này Hạ Phương ước gì có thể giết quách Diệp Hạnh đi.
Kia là toàn bộ gia sản của anh ta đấy!
Cho dù đợi đến tháng sau phát lương, anh ta cũng không thể gom đủ ba mươi tám đồng trong thời gian ngắn!
Giờ thì đừng nói đến chuyện cưới vợ, ngay cả ăn cơm hằng ngày cũng thành vấn đề!
“Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ trả lại cho cô!” Hạ Phương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được vậy thì tốt.” Diệp Hạnh làm như không nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh của anh ta. Cô mặt mày vô cảm nhét tiền vào túi, lại mua thêm một ít thuốc rồi mới tay xách nách mang, thẳng lưng rời khỏi trạm y tế.
Diệp Hạnh nhanh chóng trở về nhà.
Cô cứ tưởng Giang Từ Thâm vẫn còn nằm trên giường, không ngờ anh lại đang ngồi trước cửa.
Hai người bất ngờ chạm mắt nhau, đều thấy rõ vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt người kia.
Diệp Hạnh buột miệng thốt ra: “Anh bò ra đây đấy à?”
Nhưng Giang Từ Thâm không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm thịt và đồ dùng sinh hoạt mà Diệp Hạnh xách trên tay.
Vừa rồi Trương Đại Thụ qua đây cõng anh ra ghế, còn nói với anh rằng hôm nay Diệp Hạnh lại tặng cho tên bám váy kia một đống đồ, trong đó có năm cân xương sườn, một cân thịt ba chỉ, còn có dầu gội, xà phòng lưu huỳnh, kem đánh răng, kem dưỡng da...
Song những thứ đáng lẽ phải được tặng cho tên bám váy bây giờ vẫn còn nằm trên tay Diệp Hạnh.
Trong lòng Giang Từ Thâm không khỏi nhạc nhiên. Giây lát sau, anh lấy lại tinh thần rồi đáp: “Anh Trương cõng tôi ra.”
“Ồ, anh Trương vác gạo và mì vào bếp rồi à? Tôi sẽ nấu cơm trưa ngay đây. Hôm nay tôi mua xương sườn và thịt ba chỉ, lát nữa hầm chút canh cho anh ăn, còn lại thì ướp muối, ngày mai hầm tiếp.”
Lúc này đã trưa trời trưa trật, chắc chắn Giang Từ Thâm cũng đói rồi.
Anh không còn nhớ nổi đã bao lâu mình không được ăn thịt.
Tháng nào cha anh cũng đưa cho Diệp Hạnh không ít tiền sinh hoạt, nhưng trong lòng Diệp Hạnh chỉ mong anh chết sớm để có thể đi bước nữa, thành ra đối xử với anh cực kỳ tệ. Anh chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, hoặc là nước canh rau, đừng nói đến thịt, ngay cả no bụng cũng là vấn đề.