Đàm Hân chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Cố Cảnh Viễn, ánh mắt lại thêm vài phần si mê, giọng nói khàn khàn: “Sao em có thể không thích anh được cơ chứ? Em thích anh nhiều năm nay rồi, anh không nhận ra sao?”
Cố Cảnh Viễn cười lạnh: “Cô nói thích tôi nhưng cô lại không hiểu tôi. Cô có biết tôi coi trọng nhất thứ gì không? Tôi nghĩ một người nông cạn như cô chắc chắn sẽ không hiểu được, nhưng Diệp Hạnh thì sẽ hiểu.”
Lời nói của Cố Cảnh Viễn chẳng khác gì một que diêm, trực tiếp châm ngòi cho ngọn lửa tức giận mà Đàm Hân vẫn luôn kìm nén trong lòng.
“Cô ta hiểu anh chỗ nào chứ! Cô ta chỉ biết chút y thuật thôi mà? Chỉ biết vài đơn thuốc thôi mà? Có gì ghê gớm chứ!” Đàm Hân tức giận đến mức giọng nói cũng cao vút lên.
Cố Cảnh Viễn lạnh lùng đáp: “Ờ, nhưng cả đời này cô cũng không học được vài đơn thuốc mà cô ấy biết đâu, cho nên cô hoàn toàn không nhận ra được khoảng cách giữa cô và cô ấy, càng đừng nói đến chuyện so sánh và vượt qua.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây