Thời buổi này, một giáo viên như Hạ Phương luôn được mọi người tôn trọng, đặc biệt là những người trong thôn Vân Thủy, ai cũng kính trọng anh ta.
Diệp Hạnh tự biết nếu cãi nhau với Hạ Phương thì chắc chắn mình sẽ là bên yếu thế, vì vậy cô mới nói ra những lời này, công bố cho mọi người biết Hạ Phương là một kẻ không có đạo đức nghề nghiệp, sẽ dạy hư con trẻ. Mục đích của cô là tìm kiếm sự đồng cảm từ người dân trong thôn, tránh việc họ dùng đạo đức trói buộc mình.
Quả nhiên, dù ở thời nào thì con cái cũng là điểm yếu của quần chúng.
“Chuyện này… Chuyện này… Vay thì phải trả là đúng rồi.”
“Đúng vậy, hơn một trăm đồng lận, không phải số tiền nhỏ đâu.”
“Vay một nghìn đồng để cưới vợ. Thầy Hạ dám nói thật đấy!”
“Đúng vậy, gì mà cho vay chứ. Vừa rồi Diệp Hạnh nói đúng lắm, anh ta không ăn không uống cũng phải tiết kiệm hơn ba năm mới trả xong nợ. Như vậy khác nào coi Diệp Hạnh là đồ ngu?”
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, đám đông xung quanh lập tức nghiêng hẳn về một phía, bắt đầu quay sang chỉ trích Hạ Phương.
Có nằm mơ Hạ Phương cũng không ngờ mụ đàn bà Diệp Hạnh béo ú chết tiệt này lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy!
Mặc dù trước đây cô cũng là người đàn bà đanh đá có tiếng ở thôn Vân Thủy nhưng chỉ thắng người khác ở chỗ giọng lớn hơn thôi. Những câu chửi rủa mà cô phun ra cực kỳ dơ bẩn. Đây là lần đầu tiên cô tranh luận có lý có chứng, hoàn toàn không chịu thua thiệt như thế này.
“Con mắt của quần chúng sáng như tuyết. Bí thư Trần, hiệu trưởng Vương, hai người phải làm chủ cho tôi! Hơn một trăm đồng không phải số tiền nhỏ nhặt gì, tôi vốn tưởng rằng dù sao thầy Hạ cũng là một nhà giáo nhân dân, chắc chắn sẽ không quỵt nợ nên mới cho anh ta vay, không ngờ anh ta lại vô liêm sỉ như vậy. Đó là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đấy! Tôi phải để dành để chữa bệnh cho chồng tôi!” Nhận ra bầu không khí đã đủ nóng, Diệp Hạnh lập tức nhìn về phía bí thư Trần và hiệu trưởng Vương, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Dáng vẻ Diệp Hạnh lúc này rất dứt khoát, dù có phải cắt đứt quan hệ với Hạ Phương cũng phải đòi cho bằng được tiền mồ hôi nước mắt của mình, còn nói là để chữa bệnh cho chồng nữa. Tình huống này làm những người hóng hớt bắt đầu nghi ngờ phán đoán trước đây của mình.
Chẳng lẽ Diệp Hạnh thực sự không ngoại tình? Trước đây bọn họ thấy Diệp Hạnh và Hạ Phương qua lại thân mật, có khi nào chuyện là Hạ Phương muốn lừa tiền, cố tình lừa gạt Diệp Hạnh, cuối cùng tạo ra hiểu nhầm không?
Nếu Diệp Hạnh thực sự muốn ngoại tình với Hạ Phương thì chắc chắn lúc này sẽ không làm lớn chuyện, ầm ĩ đến trước mặt bí thư Trần như vậy.
“Thầy Hạ, anh là nhà giáo nhân dân, đáng lẽ càng phải chú ý đến phẩm hạnh để làm gương cho học sinh mới đúng. Đã nợ tiền của người ta thì trả lại cho người ta đi chứ, làm ầm ĩ như thế này còn ra thể thống gì nữa?” Hiệu trưởng Vương lập tức nhìn về phía Hạ Phương.