Thế nhưng ánh mắt của bác sĩ Lưu không hề né tránh, ngược lại còn thản nhiên thừa nhận: “Không có chuyện đó, lúc, lúc nãy tôi chỉ sợ ống tiêm gây mê có vấn đề, bản thân sẽ mất việc nên mới tùy tiện bịa ra một cái cớ để lừa anh. Nhưng bây giờ đang ở cục cảnh sát, sao tôi dám nói bậy? Đúng là y tá Đàm không vào phòng gây mê, thật đấy, tôi có thể đảm bảo điều này.”
“Vậy còn chị Vương thì sao? Chị có tận mắt nhìn thấy y tá Đàm mang bình nước nóng này đến chỗ làm việc của bác sĩ Cố không?” Đồng chí cảnh sát lại nhìn về phía chị Vương nhân viên vệ sinh.
Quả nhiên, chị Vương cũng quay ngoắt nói: “Không có chuyện đó, tôi dọn dẹp xong từ lâu rồi, không gặp y tá Đàm, làm sao biết cô ấy có lấy bình nước hay không?”
Lời này vừa thốt ra, Cố Cảnh Viễn tức đến nỗi nhíu chặt mày, giọng cũng không nhịn được mà cao hơn vài phần: “Không phải chứ? Chị Vương, vừa nãy chị không nói như vậy, rõ ràng là chị nói chị tận mắt thấy Đàm Hân đặt bình nước này lên bàn làm việc của tôi, chị...”
Cố Cảnh Viễn không thể tin nổi, thậm chí còn nhìn chị Vương với vẻ khó tin!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây