Nghe Diệp Hạnh nói vậy, sắc mặt hiệu trưởng Vương cũng trở nên khó coi.
Ông ấy nhìn Hạ Phương, sau đó cất giọng nghiêm nghị: “Thầy Hạ, việc này thầy làm vậy là sai rồi. Đã nợ thì phải trả, đó là lẽ thường tình. Con gái thầy ném đá khiến người ta bị thương, còn đang chảy máu kìa, thầy phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta là đúng.”
Hạ Phương quả thực có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại, trong lòng không khỏi tức giận Diệp Hạnh!
Con mụ béo chết tiệt! Không giờ cô ta lại to gan đến mức dám làm anh ta mất mặt trước mặt mọi người!
Sau này, dù cô ta có nịnh hót dỗ dành kiểu gì, anh ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho đâu!
“Người ta bị thương rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đưa người ta đến trạm y tế đi.” Bí thư Trần lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, mau đưa người ta đến trạm y tế đi!” Hiệu trưởng Vương cũng trừng mắt nhìn Hạ Phương.
Bây giờ Hạ Phương bị ép vào thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Dù sao anh ta cũng là một giáo viên, bản thân luôn sĩ diện nên không thể mặc kệ cho Diệp Hạnh làm bẽ mặt mình trước bí thư Trần và hiệu trưởng Vương được.
Sau khi Diệp Hạnh được đưa đến trạm y tế, bác sĩ Trương vội vàng tiến lên băng bó cho Diệp Hạnh.
Không ít người tụ tập trước cửa trạm y tế, thò đầu thò cổ ngó vào trong.
Hạ Phương thấy mất mặt, muốn vớt vát thể diện nên cố tình nghiêm mặt nói: “Diệp Hạnh, hôm nay cô làm loạn như vậy là đủ rồi đấy! Chuyện hôm qua tôi đi xem mắt là chuyện đương nhiên, một người phụ nữ đã có chồng như cô mắc gì mà quản tôi? Cô không biết xấu hổ nhưng tôi thì có đấy. Sau này cô đừng có dây dưa với tôi nữa!”
Lời này vừa nói ra, những người dân trong thôn đứng ngoài hóng hớt không khỏi xì xào bàn tán.
Ngay cả hiệu trưởng Vương và bí thư Trần đi cùng cũng không khỏi nhìn nhau, cảm thấy thật xấu hổ.
“Diệp Hạnh này đúng là không biết xấu hổ! Thầy Hạ đi xem mắt thì liên quan gì đến cô ta mà cô ta lại gây chuyện với người ta thế kia? Bản thân cô ta cũng là người có chồng, thật đúng là vô liêm sỉ!”
“Đúng vậy, may mà bây giờ đã cải cách và đổi mới phát triển, chứ nếu như trước đây thì chắc chắn loại đàn bà lăng loàn như cô ta sẽ bị bỏ lồng heo nhấn xuống sông!”
“Chính xác! Sao cô ta không tự soi gương nhìn lại mình đi? Sao thầy Hạ có thể để mắt đến cô ta được?”
“Đừng nói đến thầy Hạ, ngay cả một người tàn tật như Giang Từ Thâm cũng còn lâu mới thèm cô ta! Người gì mà vừa béo vừa xấu, vừa lười vừa tham, chắc heo đầu thai chứ không phải người!”
“Heo còn có thể làm thịt bán, chứ cô ta có bán được không hả?”
Nghe thấy những người dân vây quanh chỉ trích Diệp Hạnh, Hạ Phương cảm thấy mình đã lấy lại được chút thể diện.
“Bác sĩ Trương, bao nhiêu tiền vậy?” Bên này, bác sĩ Trương đã băng bó vết thương trên đầu cho Diệp Hạnh. Cô lập tức hỏi ngay.