Chẳng lẽ lần này con mập chết tiệt này quyết tâm làm căng với mình đến cùng?
Hạ Phương càng nghĩ càng hoảng hốt.
Nếu chuyện này ầm ĩ đến tai hiệu trưởng và bí thư đại đội thì chắc chắn anh ta sẽ không giữ được công việc hiện tại.
“Hạnh Nhi, bây giờ anh còn chút việc bận, tối nay chúng ta đến căn nhà tranh ở phía Đông thôn nói chuyện tiếp được không? Anh nhớ lần trước em nói tên tàn tật kia quá vô dụng, em muốn có một đứa con mà?” Lần này Hạ Phương phải bất chấp tất cả để cứu vãn tình hình, thậm chí bán cả cơ thể.
Song vẫn là gương mặt Diệp Hạnh vẫn bình thản như không, chỉ lạnh lùng nói: “Thầy Hạ, tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi nói rằng tôi đến đây là để đòi nợ, làm phiền anh trả tiền, nếu anh không thể trả hết một lần thì có thể trả trước một phần, số còn lại thì chia ra mỗi tháng trả tôi mười lăm đồng cho đến khi hết cũng được.”
Diệp Hạnh vừa dứt lời, Hạ Tuyết vốn sẵn cơn giận vì lúc nãy Diệp Hạnh không đưa kem dưỡng da cho mình đột nhiên khom lưng nhặt một nắm đá dưới đất, hung hăng ném mạnh vào mặt cô rồi mắng: “Đồ mập chết tiệt! Mày cút đi! Cút!”
Diệp Hạnh che mắt mình lại theo bản năng. Chốc lát sau, cô cảm nhận được cơn đau nhói trên trán. Cô từ từ buanh tay, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ trán.
Hạ Tuyết ném đá làm trán cô chảy máu!
Con nhóc chết tiệt!
Diệp Hạnh lập tức túm lấy vai áo Hạ Tuyết.
“Con gái anh làm tôi bị thương ở trán, tôi phải đi tiêm phòng uốn ván và băng bó. Anh trả tiền thuốc men đi!” Diệp Hạnh lạnh lùng lườm Hạ Phương.
“Hạnh Nhi, em xem, chuyện này có gì to tát đâu, dù sao Tuyết Nhi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà…” Hạ Phương tiếc tiền, đành phải đánh trống lảng: “Hay là để anh băng bó cho em.”
Diệp Hạnh tức đến mức bật cười. Vừa lúc đó, cô chợt liếc thấy bóng dáng hiệu trưởng và bí thư đại đội đang tới gần nên lập tức hét lớn: “Bí thư Trần! Hiệu trưởng Vương! Hai người đến đúng lúc quá, hai người mau đến phân xử giúp tôi với. Hôm nay tôi đến đòi nợ thầy Hạ đây, nhưng anh ta không chỉ không trả tiền mà con gái anh ta còn ném đá vào tôi làm tôi bị thương, hơn nữa cũng không muốn bồi thường tiền thuốc men cho tôi!”
Diệp Hạ vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Phương lập tức trở nên khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi.
Mụ béo chết tiệt này, cô ta làm thật đấy à?!
Thấy máu chảy ròng ròng trên trán Diệp Hạnh, bí thư Trần và hiệu trưởng Vương mà Diệp Hạnh vừa gọi giật lại vội vàng bước tới.
Đặc biệt là bí thư Trần, ông ấy lập tức nhíu chặt mày nhìn Hạ Phương và Diệp Hạnh, đáy mắt không giấu được vẻ mất kiên nhẫn, vừa tới gần đã hỏi: “Hai người làm cái gì vậy? Sao lại ầm ĩ đến mức chảy máu thế này?”
Hạ Phương định tranh thủ giải thích trước, không ngờ Diệp Hạnh lại nhanh miệng hơn. Cô cất giọng bình tĩnh, nói một cách mạch lạc: “Bí thư Trần, chuyện là trước đây thầy Hạ đây từng vay tôi không ít tiền. Bây giờ nhà tôi cần tiền nên tôi đến đòi nợ, anh ta không trả tiền thì thôi đi, con gái anh ta còn ném đá vào tôi khiến tôi bị thương nữa. Tôi bảo anh ta bồi thường tiền thuốc men thì anh ta tìm đủ mọi cách chối bỏ trách nhiệm! Hiệu trưởng Vương, thầy Hạ là giáo viên Trường Tiểu học thôn Vân Thủy, nói sao cũng phải làm gương cho học sinh chứ. Anh ta hành xử như vậy liệu có đúng không? Hai người bình tĩnh phân xử giúp tôi!”