“Không qua lại cũng được thôi, nhưng anh phải trả lại cho tôi những gì mà trước đây anh vay cái đã. Chỉ tính riêng tháng này, anh đã vay tôi tổng cộng hai mươi đồng, nói là muốn mua sữa mạch nha cho Hạ Tuyết bồi bổ sức khỏe. Tháng trước ba mươi sáu đồng, nói là đưa Hạ Tuyết đi khám bệnh, còn mua đồ dinh dưỡng cho nó ăn. Tháng trước nữa là bốn mươi bảy đồng, nói là nhà bị dột phải sửa chữa, còn phải mua đồ dùng dạy học. Tháng trước nữa nữa là mười lăm đồng, tổng cộng anh vay tôi một trăm mười tám đồng. Trong thời gian qua, tôi từng đưa cho anh hai giỏ trứng bốn mươi quả, còn anh thì nhờ tôi tiện đường mua thịt tám lần. Số tiền này tôi làm tròn coi như mười đồng đi, như vậy tổng cộng là một trăm hai mươi tám đồng. Anh trả tôi đi.”
Diệp Hạnh nói mà mặt không hề thay đổi, giọng điệu cũng lạnh tanh không chút độ ấm.
Cô vừa dứt lời, gương mặt vốn đã khó coi của Hạ Phương càng trở nên tái mét và khó coi hơn.
Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ lại có ngày con mụ béo chết tiệt này dám tính toán chi li với mình!
Số tiền đó, bao gồm cả một nghìn đồng vừa rồi, nói nghe hay là vay, nhưng như vậy cũng chỉ là để bảo vệ lòng tự trọng và thể diện của anh ta mà thôi! Thực ra anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện trả lại cho Diệp Hạnh.
Vì vậy, lúc này nghe Diệp Hạnh kể ra một tràng như vậy, sự xấu hổ và cơn tức lập tức dâng trào trong lòng Hạ Phương. Anh ta cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách thậm tệ!
“Em đang tính toán chi li với anh đấy à?” Hạ Phương nghiến răng, nhìn Diệp Hạnh với vẻ không thể tin nổi.
Diệp Hạnh lạnh lùng lườm anh ta rồi nói: “Tính toán chi li với anh thì có gì sai? Số tiền này anh vay tôi kia mà. Thịt và trứng cũng là anh nhờ tôi mua, khi đó anh cũng nói là sau này sẽ trả tiền. Bây giờ tôi đòi tiền anh thì sai chỗ nào hả?”
Đúng vậy! Những lần mua thịt và trứng đó, Hạ Phương đều ra vẻ nói sau này sẽ trả tiền, mục đích là để Diệp Hạnh đưa đồ về cho mình. Nhưng Hạ Phương chưa từng nghĩ đến chuyện trả số tiền đó cho cô.
“Hạnh Nhi, có phải em giận anh không? Nếu em giận thì anh sẽ hủy hôn, anh sẽ tiếp tục đợi em, đến khi em tiễn tên tàn tật kia đi rồi anh lại cưới em…” Hạ Phương nhận ra tình hình không ổn, cảm thấy có lẽ mình đã đánh giá thấp sự ghen tuông của con mập chết tiệt này nên đành phải tỏ thái độ mềm mỏng, cẩn thận dỗ dành Diệp Hạnh.
Tuy nhiên, Diệp Hạnh không phải nguyên chủ yêu đương mù quáng. Vào thời đại này, một trăm mấy chục đồng là một số tiền lớn, cô không thể để tên bám váy khẩu phật tâm xà, bụng dạ mưu mô này chiếm của hời được.
“Thầy Hạ, tôi là phụ nữ đã có chồng, việc anh kết hôn hay không kết hôn, cưới ai đều chẳng liên quan gì đến tôi! Lần này tôi gặp anh là để đòi nợ. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ đó là số tiền mà anh nợ tôi. Hiện giờ anh muốn quỵt nợ đúng không? Nếu anh quỵt nợ thì tôi chỉ còn cách đi tìm hiệu trưởng và bí thư đại đội thôi!” Thái độ của Diệp Hạnh không hề mềm mỏng chút nào. Cô kiên quyết nói.